Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 548 - Chương 548: Khiếp Sợ (2)

Chương 548: Khiếp sợ (2) Chương 548: Khiếp sợ (2)

Qua một lúc lâu sau, cô ta cứng ngắc quay đầu, lúc này mới phát hiện Tất Hưng Khôn không thấy đâu, chỉ có huyết vụ đầy trời dần dần chìm xuống.

“Ngươi...”

Khổng Lan Bình trừng to mắt, lộ ra biểu cảm hoảng sợ như gặp ma.

“Hừ, ngu ngốc!”

Phương Tri Hành cười khẩy, bàn tay to giơ lên trấn xuống, vỗ vào đỉnh đầu Khổng Lan Bình.

Đùng!

Đầu Khổng Lan Bình chìm xuống, cả đầu bị đập vào trong lồng ngực, vô cùng thê thảm.

Phương Tri Hành cũng không thèm nhìn thêm cái nào, lướt người đánh tới những bang chúng của Thanh Ngư bang.

12 Tế Cẩu đang điên cuồng giết chóc những bang chúng đó, chiến lực tương đương với 12 Đại Mãng cảnh.

Những bang chúng đừng nhìn người đông thế mạnh nhưng thật ra phần lớn thực lực không mạnh, chỉ là qua làm màu.

Đợi cho Phương Tri Hành gia nhập vào, hiện trường lập tức biến thành một trận tàn sát nghiêng về một bên.

Không bao lâu, đám người Thanh Ngư bang đều bị xử lý, không ai chạy thoát.

Không phải bọn họ không muốn trốn mà là bến đò này khá trống trải.

Tốc độ giết người của Phương Tri Hành và Tế Cẩu quá nhanh, bọn họ không kịp chạy thoát.

“Đêm nay thế nào, tiếp tục chạy trốn?”

Miệng Tế Cẩu đầy máu chạy về, không ngừng lắm miệng.

Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, đáp: “Chúng ta đã bại lộ, cho dù chạy trốn suốt đêm, ven đường vẫn gặp phải vây truy chặn đường, sớm hay muộn sẽ rơi vào tác chiến mỏi mệt.”

Tế Cẩu hiểu được, gật đầu nói: “Vậy ngủ một giấc ngon, ngày mai lại chiến.”

Sau khi một người một chó tính toán, ở bên cạnh bến đò tìm được một chiếc thuyền khác, nằm xuống ngủ.

Một đêm trôi qua rất nhanh..

Lúc trời tờ mờ sáng, Phương Tri Hành tỉnh lại, cậu đứng lên vươn vai, hoạt động một chút gân cốt.

Phóng mắt nhìn đi, trên bến đò thi thể nằm ngổn ngang, vết máu loang lổ.

Cậu một cước đá tỉnh Tế Cẩu, lấy ra lương khô, tùy tiện ăn một chút cho đỡ đói.

Không bao lâu, Phương Tri Hành chèo thuyền rời khỏi bến đò, đi tới hạ du.

Ước chừng một tiếng sau, trên mặt sông phía trước đột nhiên xuất hiện mấy con thuyền, xếp ngang trên mặt sông, chặn đường sông.

“Má nó, còn lập trạm kiểm soát!”

Tế Cẩu đứng ở đầu thuyền, ngẩng đầu, gió thổi trên người nó, lông chó lạnh cứng đồng loạt xòe ra phía sau.

Ánh mắt Phương Tri Hành lấp loé, chèo qua.

“Phương Mậu Phu, bỉ nhân Thạch Văn Hạo, phó môn chủ của Lưu Thuỷ môn, chờ ngươi đã lâu!”

Một tiếng nói trung khí mười phần cuồn cuộn truyền khai, trên mặt sông theo đó hiện lên từng vòng gợn sóng.

Tế Cẩu ngạc nhiên nói: “Lưu Thuỷ môn lại là thế lực nào?”

Phương Tri Hành đáp: “Dưới trướng Thẩm gia, Thạch Văn Hạo này có tư cách làm phó môn chủ, tu vi không phải Tứ Cầm cảnh thì là Ngũ Cầm cảnh.”

Tế Cẩu hiểu rõ, khinh thường nói: “He he, xem ra bọn họ thật sự không biết lai lịch của mày, toàn phái một đám rác rưởi đến.”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, đứng lên hô: “Thạch phó môn chủ, ngươi và ta đều là dốc sức cho môn phiệt, nào tha được thì tha, vẫn mong cho ta một con đường sống.”

Thạch Văn Hạo nghe vậy, không khỏi sửng sốt, gã không biết Phương Tri Hành cũng dốc sức cho môn phiệt.

Chỉ biết hắn là hung thủ sát hại Thẩm Chí Việt, tội ác tày trời, phải chết không thể nghi ngờ.

Vì thế, Thạch Văn Hạo cười ha ha nói: “Ngươi và ta đều vì chủ nhân của mình, thứ ta khó lòng tuân mệnh. Nhưng nếu ngươi bó tay chịu trói, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Phương Tri Hành bật cười nói: “Cho ngươi cơ hội ngươi không cần, ngươi lập tức sẽ hối hận.”

“Làm càn, ngươi cho rằng mình là thứ gì?!”

Thạch Văn Hạo nhếch môi, đột nhiên giậm chân. Gã nhảy xuống thuyền, dừng trên mặt nước, mũi chân điểm một cái, đạp sóng rẽ gió.

Mấy lần lên xuống, gã đi tới trước mặt Phương Tri Hành.

Tiếng leng keng vang lên!

Thạch Văn Hạo bỗng rút kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm như nước, mũi kiếm điểm xuống mặt nước đột nhiên vẩy lên.

“Lưu Thuỷ Kiếm Pháp!”

Rào rào!

Chỉ một thoáng, một đợt sóng nước cao cao đột nhiên nhấc lên, hình dáng lại giống như một thanh cự kiếm, chậm rãi đánh vào đầu thuyền.

“Lưu Thuỷ Kiếm Pháp, nước chảy đá mòn!”

Phương Tri Hành liếc mắt đã nhìn ra môn đạo của môn kiếm pháp này, không chút nghi ngờ là hệ Linh Viên, lấy độ bền dẻo làm trung tâm.

Kiếm như nước, nước như kiếm!

Sóng nước quay cuồng, sóng đục ngập trời, thuyền nhỏ lắc lư dữ dội sắp lật úp.

Vẻ mặt Phương Tri Hành bình tĩnh, một cước đạp lại thân thuyền, thuyền nhỏ nháy mắt ổn định lại, gợn sóng không sợ hãi.

Tiếp theo, cậu nâng tay phải lên, hóa thành thủ chưởng, rẽ ngang sóng nước.

Ầm!

Sóng nước đánh tới đột nhiên từ giữa đứt thành hai đoạn!

“Hả cái này!”

Sắc mặt Thạch Văn Hạo thay đổi dữ dội, hít ngược một luồng khí lạnh.

Khoảnh khắc sau đó, một bóng dáng từ phía sau sóng nước đứt gãy nhảy lên, đột nhiên đi tới đỉnh đầu của gã.

Lông tơ Thạch Văn Hạo dựng thẳng, biểu cảm vặn vẹo, cơ bắp toàn thân điên cuồng nứt ra, trường kiếm xoay tròn lần nữa đánh lên mặt nước.

Ầm ầm!

Mặt nước dưới chân Thạch Văn Hạo chợt nổ tung, một cột nước cao phun ra, lao lên không.

Phương Tri Hành lạnh lùng cười, nhìn như không thấy, tùy ý cột nước đánh vào trên người, quỹ tích tiến lên gần như không có bất kỳ thay đổi, thẳng tắp vọt tới đỉnh đầu của Thạch Văn Hạo.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0