Chương 549: Khiếp sợ (3)
Chương 549: Khiếp sợ (3)
Một chưởng hạ xuống!
Thạch Văn Hạo trừng mắt há miệng, một luồng hàn ý to lớn theo lòng bàn chân thẳng lên đỉnh đầu.
Sau đó, đầu của gã bị một bóng đen bao phủ.
“Không...”
Một tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra!
Đùng!
Chưởng lực khủng bố chậm rãi đánh úp lại!
Cả người Thạch Văn Hạo chấn động, đầu chợt nổ tung, óc văng bốn phía.
Tõm tõm!
Nào đỏ nào trắng rơi đầy mặt sông, nửa người dưới của gã cũng rơi xuống sông.
“Phó môn chủ!”
“Sư phụ!”
Cách đó không xa trên mấy con thuyền lập tức truyền đến một mảnh xôn xao.
Người trên thuyền cực kỳ hoảng sợ, làm sao bọn họ cũng không nghĩ đến, phó môn chủ nhà mình bị giết chết trong nháy mắt.
Đó là phó môn chủ của Lưu Thuỷ môn, thực lực cao thâm khó lường chỉ đứng sau môn chủ, vậy mà bị một tên tội phạm chạy trốn thoải mái giết chết.
Đây quả thực...
Rất nhanh, trên mỗi một con thuyền xuất hiện hỗn loạn, có người nhanh chóng xoay đầu tàu, có người trực tiếp chảy thuyền chạy trốn.
Phương Tri Hành nhìn quét, trên mặt sông rộng lớn, cậu rất khó diệt khẩu toàn bộ, đành phải tùy ý bọn họ chạy thoát.
Cậu ngồi xuống, không nhanh không chậm chèo thuyền về phía trước, càng lúc càng xa.
Tế Cẩu ha ha cười nói: “Đám ngu ngốc này, ai nấy cũng tranh đoạt không công.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Thạch Văn Hạo là Ngũ Cầm cảnh hậu kỳ, chỉ cần tin tức cái chết của Thạch Văn Hạo truyền ra, thế lực khắp nơi sẽ thật sự biết được tao lợi hại tới mức nào, kế tiếp còn dám ngăn cản tao nhất định là cao thủ.”
Tế Cẩu ngừng thở, trên mặt chó có ý tứ nghiêm túc nói: “Đợt kẻ địch tiếp theo có thể là cao thủ Cửu Ngưu cảnh.”
Rất nhanh buổi trưa đã tới.
Phương Tri Hành chèo thuyền cập bờ, đậu bên cạnh một bến đò.
Cậu và Tế Cẩu xuống thuyền, lên bờ, đi thẳng tới trấn nhỏ bên cạnh bến đò.
“Con sói thật lớn!”
Dân chúng trên trấn hoảng sợ, đều né tránh, toàn bộ trốn đi.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đi vào một quán ăn nhỏ, gọi đồ ăn, nên ăn cứ ăn nên uống cứ uống.
“Có người đang giám sát chúng ta.” Tế Cẩu nhìn góc đường.
Phương Tri Hành tỉnh bơ nói: “Tất cả đều là cường hào, hẳn là bọn họ không dám ra tay.”
Rất nhanh, đã ăn cơm xong.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu nghênh ngang trở về bờ sông.
Phía sau cậu có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nhưng không một ai dám xông lên.
Phương Tri Hành không dừng lại, đi lên thuyền, nhấc hai mái chèo lên.
Không đến nửa giờ sau, một chiếc thuyền lớn nghịch dòng mà đến.
“Phương Mậu Phu, ngươi giết phó môn chủ của ta mà còn muốn chạy hả?”
Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên truyền đến.
Tế Cẩu vừa nghe, nhất thời cạn lời nói: “Những người của Lưu Thuỷ môn này thật sự là hổ à, hết người này đến người khác đến?”
Phương Tri Hành ngẩng đầu, tầm mắt ngưng đọng.
Lúc này, trên đầu thuyền lớn đứng hai bóng dáng.
Một người trong đó, Phương Tri Hành đã gặp qua, rõ ràng là người của Thẩm gia!
Miệng của cậu cong lên một độ cong, thản nhiên nói: “Cuối cùng tới một người ra dáng đối thủ rồi.”
Tế Cẩu trừng mắt nói: “Ai vậy người đó à?”
Phương Tri Hành trả lời: “Nghĩa tử của Thẩm Ngọc Đường, Cố Kính Chương!”
Tế Cẩu tỉnh ngộ lại, trong lòng không khỏi hơi khẩn trương nho nhỏ.
Dù sao Thẩm gia cũng là một trong 8 tiểu môn phiệt lớn, thực lực không thể khinh thường.
Cố Kính Chương này tuyệt đối không thể khinh thường!
Chiếc thuyền nhỏ giảm tốc độ, tiến về phía con thuyền lớn từng chút một.
Hai chiếc thuyền nhanh chóng đến gần nhau chỉ cách nhau 30 mét.
Phương Tri Hành không nhanh không chậm đứng dậy, chắp tay bình tĩnh chào: "Cố đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cố Kính Chương đứng hiên ngang trên đầu thuyền, vẻ mặt phức tạp, một tia u ám và bực bội khó che giấu hiện rõ trên khuôn mặt.
Gã thực sự bị Phương Tri Hành hại khổ rồi!
Từ khi mọi người khẳng định Phương Tri Hành chính là hung thủ sát hại Thẩm Chí Việt, gã lập tức triển khai cuộc truy sát.
Đây vốn là một chuyện nhỏ không thể đơn giản hơn.
Nhưng Cố Kính Chương thật sự không thể ngờ rằng Phương Tri Hành lại thật sự có bản lĩnh, chơi một màn bốc hơi giữa nhân gian.
Người biến mất thì đương nhiên phải đi tìm.
Ban đầu Cố Kính Chương tự tin đầy mình, cho rằng với uy tín của Thẩm gia, việc truy tìm tung tích một tội phạm chạy trốn không phải là chuyện khó khăn gì.
Tội phạm chạy trốn thì sao chứ, cũng phải ăn uống đái ỉa, thậm chí vẫn cần tài nguyên để tu luyện.
Chỉ cần Phương Tri Hành lộ diện một lần nữa, cậu nhất định sẽ bị lộ, chuyện bị bắt chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tuy nhiên, một chuyện tà môn đã xảy ra!
Mặc cho Cố Kính Chương sử hết mọi nỗ lực, khổ sở tìm kiếm Phương Tri Hành hết ngày này đến ngày khác, nhưng thậm chí còn không nhìn thấy một bóng ma nào.
Chuyện này thật ngượng ngùng!
Vì gã mãi không bắt được người, khiến Thẩm gia có chút mất mặt, bị người khác chế giễu, các thế lực đều đang hóng trò hề của Thẩm gia.
Cố Kính Chương áp lực như núi, gã vô cùng buồn bực, ăn không ngon ngủ không yên, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, ngày đêm không ngừng nghỉ.