Chương 561: Hắc Hổ (2)
Chương 561: Hắc Hổ (2)
Vị đứng ở giữa trong ba người chắp tay, thần thái lạnh lùng cao ngạo, không thèm đưa mắt nhìn thẳng người khác lạnh lùng nói: “Không ngờ ngươi ngược lại có vài phần can đảm, rõ ràng Bành gia đã truyền tin tức cho ngươi mà ngươi vẫn còn dám tới?”
Phương Tri Hành chắp tay nói: “Các hạ trông khá lạ mặt, còn chưa thỉnh giáo?”
Người nọ cười ha ha nói: “Phùng Hưng Lộc, phó môn chủ của Hắc Hổ môn.”
Hắn lại giới thiệu: “Hai vị này cũng là phó môn chủ của Hắc Hổ môn ta, vị bên trái đây chính là Cao Liên Thắng, vị bên phải là Mạnh Đạo Diễn.”
Phương Tri Hành hiểu ra.
Cậu chỉ nghe nói qua Cao Liên Thắng.
Bởi vì con trai Cao Đại Xuyên của Cao Liên Thắng chính là đã chết trên tay cậu.
Nhưng không hề nghi ngờ, Phùng Hưng Lộc đến từ Phùng gia - một trong bát đại tiểu môn phiệt, vị này tuyệt đối là cao thủ môn phiệt.
Phương Tri Hành mơ hồ có chút hưng phấn, tấm tắc nói: “Ta với Hắc Hổ môn không có ân oán gì, các ngươi không nên gấp gáp thò chân vào vũng nước đục này như vậy.”
Khóe miệng Phùng Hưng Lộc cong lên, nhếch miệng cười lạnh nói: “Hắc Hổ môn bọn ta đúng là không muốn cuốn vào. Chỉ là Thẩm gia quá vô năng rồi, suýt nữa thì để cho ngươi chạy thoát, ép cho bọn ta không thể không ra tay.”
Nói đến chỗ này, Phùng Hưng Lộc không nhịn được hỏi: “Hỏi thăm chuyện này, ngươi đã làm gì Cố Kính Chương thế? Bây giờ gã còn sống hay đã chết thế?”
Phương Tri Hành hơi im lặng, trả lời: “Ta có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, có điều xin ngươi đáp lại một vấn đề của ta.”
“Được thôi.”
Vẻ mặt Phùng Hưng Lộc đầy tò mò: “Ta nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ngươi trước khi chết.”
Phương Tri Hành đáp: “Cố Kính Chương đã chết, bị ta tự tay giết chết.”
Hai mắt Phùng Hưng Lộc híp lại, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ không thôi, có chút khó tin tưởng.
Không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, Phương Tri Hành đột nhiên mở miệng nói: “Vấn đề của ta, lúc nào người của Thẩm gia đến?”
“Ừm, sắp rồi.”
Phùng Hưng Lộc cười ha ha, lạnh giọng nói: “Sau khi bọn ta giết chết ngươi, người của Thẩm gia sẽ đến nhặt xác cho ngươi thôi.”
Phương Tri Hành xùy một tiếng, đạm mạc nói: “Ta biết ngươi rất gấp, nhưng ngươi đừng vội, tốt nhất vẫn là chờ người của Thẩm gia chạy tới rồi động thủ luôn.”
Phùng Hưng Lộc cau mày, khó hiểu hỏi: “Hơ, khác nhau ở chỗ nào à?”
Phương Tri Hành thản nhiên cười nói: “Đối với ngươi thì không khác nhau gì cả, nhưng đối với ta, ta có thể một hơi giết sạch tất cả các ngươi, giảm đi rất nhiều phiền phức.”
Cậu vừa nói ra lời này, đám người Hắc Hổ môn không khỏi biến sắc.
Hay lắm!
Thấy người cuồng rồi nhưng chưa từng thấy ai cuồng đến mức này!
Phùng Hưng Lộc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không nhịn được ngửa đầu cười ha ha, bốp bốp vỗ tay nói: “Tốt tốt tốt, tiểu tử ngươi được lắm!”
Trán hắn nổi lên gân xanh, trên mặt hiện vẻ đằng đằng sát khí, trầm giọng quát lớn: “Bày trận!”
Hắn vừa ra lệnh!
Hơn hai trăm người nhanh chóng di chuyển, có người nhích qua bên trái, có người lấn sang bên phải.
Nhân viên hai bên chạy theo hình tròn, rất nhanh đã chắp nối với nhau, hội tụ vào một chỗ.
Bỗng dưng, một trận hình thùng nước được bày ra.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu bị vây ở giữa, ba tầng trong ba tầng ngoài.
Đám người Hắc Hổ môn kết nối hai hai, đầu đuôi nối liền, bọn họ nhanh chóng di chuyển cuốn theo bụi mù, xoay tròn như cơn lốc.
Tế Cẩu nhìn quanh nói: “Đây là thứ gì thế, trận pháp có tác dụng chó gì vậy?”
Ánh mắt Phương Tri Hành chớp động, trong lúc nhất thời không nhìn ra điểm gì trong đó.
Không đợi cậu hạ lệnh, Tế Cẩu đột nhiên nhảy dựng lên, nhào cắn về phía một thanh niên mặt đỏ trong đó.
“Mượn lực!”
Thanh niên mặt đỏ có chút căng thẳng, mắt thấy Tế Cẩu nhào tới thì sợ đến rống to một tiếng.
Chỉ một thoáng, hắn cảm giác được một luồng sức mạnh kinh khủng truyền tới.
“Ta mạnh quá đi!”
Đáy mắt thanh niên mặt đỏ phụt ra một tia sáng kỳ dị, bắp thịt toàn thân chợt phồng lên, đánh ra một quyền.
“A ô ~”
Tế Cẩu chợt bắn ngược trở về, bịch một cái ngã ở bên chân Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành liếc nhìn Tế Cẩu, phát hiện mũi nó bị đánh đổ máu, đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
“Phương Tri Hành cẩn thận, trận pháp này có chút gì đó.”
Tế Cẩu đứng lên, máu mũi nhỏ giọt xuống đất, đau muốn chết đi được.
Phương Tri Hành hỏi: “Mày phải chịu quyền kình mạnh cỡ nào thế?”
Tế Cẩu trả lời: “Rất mạnh, chí ít đạt đến Ngũ Cầm cảnh, nếu không phải tao trốn nhanh thì chắc là mũi đã bị một quyền kia phế bỏ rồi.”
Phương Tri Hành như có điều suy nghĩ, đột nhiên chú ý tới bên chân có một hòn đá nhỏ, cậu nhấc chân đá ra ngoài.
Hòn đá nhỏ bay ra như đạn, cuốn theo tốc độ và sức mạnh kinh người.
“Phòng ngự!”
Đám người Hắc Hổ môn cùng rống to hơn.
Hòn đá nhỏ bắn về phía một người, vẫn là thanh niên mặt đỏ kia.
“Con mẹ ngươi...”
Cả người thanh niên mặt đỏ căng thẳng, vẻ mặt khẩn trương lại phấn khởi, bắp thịt toàn thân kịch liệt nhúc nhích, vóc người mạnh mẽ tăng vọt.