Chương 566: Quét ngang (3)
Chương 566: Quét ngang (3)
Ba người kia tùy ý chắp tay.
Lão già đứng ở chính giữa không mặn không nhạt nói: “Phùng phó môn chủ, không ngờ Hắc Hổ môn các ngươi gặp phải tổn thất lớn như vậy.”
Phùng Hưng Lộc hừ lạnh nói: “Chết mất mấy tên phế vật mà thôi, không nhọc Thẩm gia các ngươi lo lắng. Có điều, ta ngược lại có thể miễn phí nói cho các ngươi biết một tin tức, Cố Kính Chương đúng là đã chết rồi, hơn nữa chính là đã chết trên tay tên Phương Mậu Phu này.”
Ba người Thẩm gia đồng thời biến sắc, nhìn nhau một cái, tầm mắt rơi lên trên người Phương Tri Hành.
Lúc này Phương Tri Hành đứng trong vũng máu, dưới chân xác chết khắp nơi, phía sau còn có mười con cự lang bảo vệ xung quanh, khí phách vênh váo, tạo nên cảm giác áp bách lớn lao.
“Phương Mậu Phu, Cố Kính Chương thật sự đã chết trên tay ngươi à?”
Lão già kinh ngạc nghi ngờ không thôi, vẫn không tin tưởng cho lắm.
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, khi một người đã có định kiến sẵn thì sẽ rất khó tiếp thu tình báo mới.
Ví dụ bọn họ nắm giữ được một ít tin tức là Phương Tri Hành đã ăn Phá Hạn đan, vậy cậu sẽ không thể đột phá Cửu Ngưu cảnh được, dẫn đến trong lòng đã có một phán đoán.
Cho nên trừ phi tận mắt nhìn thấy, không một ai tin tưởng Phương Mậu Phu giết được Cố Kính Chương.
Phương Tri Hành không trả lời mà hỏi lại: “Còn chưa thỉnh giáo ba vị là?”
Lão giả đáp: “Lão phu Thẩm Kim Tùng, hai người bọn họ là con trai và cháu trai của ta, Thẩm Ngọc Bạch, Thẩm Ngọc Nhân.”
Phương Tri Hành gật đầu, đáp: “Cố Kính Chương là do ta giết.”
Thẩm Kim Tùng hơi trợn mắt, hô hấp dừng lại nói: “Ngươi là Cửu Ngưu cảnh?!”
Phương Tri Hành cười ha ha nói: “Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết?”
Thẩm Kim Tùng lại chuyển hướng Phùng Hưng Lộc hỏi: “Ngươi còn đánh nữa không? Không đánh thì Thẩm gia ta sẽ thu mạng nhỏ của Phương Mậu Phu.”
Phùng Hưng Lộc giận tím mặt, trầm giọng nói: “Lão thất phu, ngươi đang coi thường ta đấy à? Phương Mậu Phu vừa giết hai phó môn chủ của Hắc Hổ môn ta, thù này không báo, sau này còn lăn lộn thế nào trên giang hồ nữa?”
Thẩm Kim Tùng biến sắc, chần chờ một chút rồi gật đầu nói: “Quy củ giang hồ, tới trước được trước, để ngươi đánh trước đi.”
Sở dĩ lão ta làm ra nhượng bộ, một là bởi vì Hắc Hổ môn người ta đã chết nhiều người như vậy, tiêu hao hết thể lực của Phương Tri Hành, đường đường Thẩm gia sẽ không thèm chiếm tiện nghi.
Hai là bởi vì bọn họ rất ngạc nhiên, Phương Tri Hành rốt cuộc có con bài chưa lật như thế nào mà có thể tạo thành phiền toái lớn như vậy cho Thẩm gia và Hắc Hổ môn.
Phùng Hưng Lộc chậm rãi giơ tay phải lên, thân hình của hắn nhanh chóng biến lớn, tăng mạnh lên hơn 3 mét 5.
Tay phải của hắn cũng mọc ra lông hổ màu đen, biến thành hổ trảo.
Hơn nữa không chỉ là bàn tay phải, cánh tay hắn cũng bao trùm lông hổ đen.
Trong chớp nhoáng, Phùng Hưng Lộc trợn mắt tròn xoe, giống như một con cự hổ xuống núi, uy phong lẫm lẫm, không ai bì nổi.
Nhìn thấy cảnh này, lỗ tay Tế Cẩu xìu xuống, theo bản năng lui về sau đi, ngửi được khí tức nguy hiểm.
Phương Tri Hành không thay đổi sắc mặt, gật đầu khen: “Ừ, như này còn ra dáng chút.”
“Còn ra dáng chút? Ha hả, ngươi nghĩ ta ra dáng gì hả!”
Đầu gối Phùng Hưng Lộc uốn lượn, một tiếng vèo vang lên, hắn chợt biến mất tại chỗ, mặt đất theo đó nổ tung, bụi bặm cuốn lên.
Phương Tri Hành nghiêng qua bên tay trái, vung vẩy bảo đao Đồ Long chém tới.
Keng!
Tiếng đánh to lớn truyền tới, như là tiếng chuông trong chùa, nặng nề mà long trọng.
Phương Tri Hành và Phùng Hưng Lộc đồng thời đứng yên bất động.
Bảo đao Đồ Long bị Hắc Hổ Trảo tóm chặt lấy.
Phùng Hưng Lộc tiếp đao bằng một tay, Hắc Hổ Trảo không bị thương một chút nào.
Hắn cười gằn nói: “Cảm nhận được chênh lệch chưa hả? Sở dĩ môn phiệt thế gia có thể quyền khuynh thiên hạ, thứ bọn họ dựa vào chính là phần thực lực tuyệt đối nghiền ép người bình thường như các ngươi này đây!”
Ánh mắt Phương Tri Hành sáng rực, sự hưng phấn hiện rõ trên mặt, nhếch miệng cười nói: “Khá lắm khá lắm, châm không lủng, ngươi đúng là không làm ta thất vọng, người trong môn phiệt thật mạnh mẽ!”
Lời còn chưa dứt, dáng người cậu lại lần nữa tăng vọt.
Trong phút chốc, cậu cao đến 3,5 mét!
“Ngươi!”
Sắc mặt Phùng Hưng Lộc thay đổi mạnh, giật nảy mình, kinh hãi nói: “Này là 2 lần biến thân?!”
Hắn bất chấp tất cả lập tức bộc phát Hắc Hổ Thần Lực, dùng Hắc Hổ Trảo quét ngang bảo đao Đồ Long, lưỡi đao chạm vào cổ Phương Tri Hành.
Nhưng hắn không hề chú ý đến quá trình Hóa Yêu của Phương Tri Hành vẫn chưa kết thúc.
Ào ào~
Xương đuôi sau lưng Phương Tri Hành như thể vỡ ra, máu phun ồ ạt nhanh chóng ngưng tụ thành 1 xúc tu máu tráng kiện.
Ngay sau đó, xúc tu máu thò ra giữa 2 chân Phương Tri Hành bất ngờ quấn lấy 2 chân Phùng Hưng Lộc.
“Hả?!”
Phùng Hưng Lộc giật nảy mình, thân thể ngã ngửa ra sau, trời đất bỗng chốc quay cuồng.
Trong chớp nhoáng, hắn đã bị treo lủng lẳng giữa không trung cao khoảng 4-5 mét, rồi đập mạnh xuống đất.