Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 568 - Chương 568: Quái Vật (2)

Chương 568: Quái vật (2) Chương 568: Quái vật (2)

Thẩm Ngọc Bạch rất tán đồng, gật đầu nói: “Mỗi lần Phương Mậu Phu chữa lành vết thương hẳn là sẽ tiêu hao khá nhiều sức mạnh, cứ tiếp tục như vậy khả năng cao hắn sẽ bại trận.”

Thẩm Ngọc Nhân liền nói: “Kỳ thật, chỉ cần Phùng Hưng Lộc đến gần thân thể Phương Tri Hành thì lập tức có thể giết chết hắn.”

Thẩm Kim Tùng bật cười, nói: “Phùng Hưng Lộc dường như muốn khoe khoang thực lực một chút nên đã thi triển hùng phong, chọn cách tấn công chính diện, đây chính là đấu pháp cứng chọi cứng.”

Trong lúc 3 người trò chuyện, Phương Tri Hành đột nhiên cử động.

Chỉ thấy cậu xông lên, chạy nhanh như bay, đồng thời xúc tu máu của cậu xoay vòng tròn, lúc thì đánh về phía Phùng Hưng Lộc, lúc thì quất đảo qua.

Phùng Hưng Lộc thấy vậy lập tức di chuyển, lắc mình xê dịch, Hắc Hổ Trảo nhân cơ hội quét ra, phóng từng vết cào có thể thấy bằng mắt thường.

Xúc tu máu vô cùng linh hoạt, có thể né tránh phần lớn các trảo ảnh, thỉnh thoảng bị cào trúng thì cũng chỉ hiện lên một vết máu mà thôi.

Bốp!

Phùng Hưng Lộc lại bị xúc tu máu đập trúng, thân thể bay lệch ra ngoài, lộn nhào trên không rồi rơi ầm xuống đất.

Hắn lập tức vung quét Hắc Hổ Trảo tạo ra 1 vùng trảo ảnh.

Đúng như dự đoán, Phương Tri Hành tiếp tục dùng xúc tu máu cuộn tới.

Phụt phụt phụt~

Tức thì, trên xúc tu máu hiện lên nhiều vết thương hơn.

Nhưng xúc tu máu lại siết chặt và tóm lấy Phùng Hưng Lộc, quấn quanh hắn.

“Haha, ngươi có thể làm gì được ta?”

Phùng Hưng Lộc toàn thân Súc Cốt tạo ra 1 khoảng hở rồi tiếp tục vung Hắc Hổ Trảo lên, hung hăng đâm xuống.

Hắc Hổ Trảo sắc bén vô song, thọc thật sâu vào trong máu thịt.

“Chỉ có thế…”

Phùng Hưng Lộc bất ngờ kéo móng vuốt xé rách xúc tu máu tạo thành 1 khe hở lớn, trông như thể cắt đôi xúc tu máu.

Nhưng trong nháy mắt, máu dâng trào bỗng tản ra để lộ thanh đạo đao bất thình lình thọc tới.

Phập!

Phùng Hưng Lộc thay đổi sắc mặt rõ rệt, cúi đầu nhìn thấy thanh bảo đao Đồ Long đã đâm vào trong bụng hắn, máu tươi lập tức chảy ào ạt.

Phương Tri Hành giữ đao bằng 2 tay, trong tư thế nửa ngồi xổm, tay trái cậu cầm đao, tay phải đè lên chuôi đao, tiếp tục phát lực, lưỡi đao liên tục tiến về phía trước và đâm thật sâu vào trong máu thịt của hắn.

“Ngươi thật sự rất mạnh, nếu chỉ dựa vào mỗi xúc tu máu thì không thể hạ được ngươi, ta gần như sắp chết đến nơi nhưng ta còn có bảo đao Đồ Long.” Phương Tri Hành lạnh lùng nói.

“Ngươi, ngươi…”

Phùng Hưng Lộc lộ vẻ thống khổ, lòng thầm nghĩ tiêu rồi.

Trước đó, Phương Tri Hành vẫn luôn sử dụng xúc tu máu tiến hành tấn công từ xa, vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ làm cho hắn mệt mỏi đối phó, từ đầu đến cuối không cách nào tới gần cậu được.

Không ngờ rằng, Phương Tri Hành lại đánh đòn phủ đầu, bất thình lình đến bên cạnh hắn, thọc 1 đao khiến hắn trọng thương!

Trong lòng Phùng Hưng Lộc khẩn trương, tay trái giữ chặt sống đao, Hắc Hổ Trảo lần nữa giơ cao lên.

Bỗng nhiên, xúc tu máu duỗi tới trước quấn chặt lấy cánh tay phải của hắn.

Phương Tri Hành bất ngờ vặn chuôi đao, bảo đao Đồ Long hung hăng khuấy động trong bụng Phùng Hưng Lộc, vết thương nhanh chóng mở rộng, máu chảy ồ ạt.

“Đi chết đi!”

Phương Tri Hành lùi về sau, đồng thời rút bảo đao Đồ Long lại làm cho máu tươi càng chảy nhiều hơn.

Gần như cùng lúc đó, xúc tu máu nhanh chóng phóng tới bụng Phùng Hưng Lộc.

“Ngươi định làm gì?”

Phùng Hưng Lộc kinh hãi biến sắc, rùng mình.

Một giây sau, hắn trơ mắt nhìn xúc tu máu chui vào trong bụng mình.

“A á á~”

Nỗi đau xé rách tim gan lập tức ập đến!

Phùng Hưng Lộc đau đớn đến mức không thở nổi, thân thể không nghe theo đầu óc sai khiến nữa.

Xúc tu máu tung hoành ngang dọc trong thân thể hắn, đè áp lục phủ ngũ tạng, chui vào trong dạ dày chạy dọc theo thực quản và chui từ trong mồm hắn ra.

Toàn thân Phùng Hưng Lộc run rẩy kịch liệt, thất khiếu chảy máu, trên mặt hiện lên nỗi khủng hoảng đến cùng cực.

Rất nhanh sau đó hắn không còn động đậy nữa.

“Ơ kìa~”

Ba người họ Thẩm cứng đờ, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng vừa diễn ra.

Trong tiềm thức của bọn họ, Phùng Hưng Lộc là người trong môn phiệt giống như họ.

Thế nên, Phùng Hưng Lộc tuyệt nhiên không có lý nào lại bại dưới tay Phương Tri Hành.

Vấn đề nằm ở chỗ hắn thắng như thế nào, cần bao nhiêu thời gian để có thể kết thúc cuộc chiến.

Hoàn toàn không thể ngờ rằng…

“Phùng Hưng Lộc chơi ngu rồi!”

Thẩm Ngọc Bạch kinh ngạc mãi thôi, khó có thể tin được.

Thẩm Ngọc Nhân cũng không dám tin, chần chừ nói: “Ngựa vấp ngã rồi, binh khí trong tay Phương Mậu Phu chắc là cấp 3, Phùng Hưng Lộc quá bất cẩn!”

Thẩm Kim Tùng nhíu mày, tặc lưỡi nói: “Không, cho dù Phùng Hưng Lộc chủ quan, Phương Mậu Phu hẳn là cũng không có thực lực giết được Cửu Ngưu cảnh môn phiệt!”

Thẩm Ngọc Bạch kinh ngạc hỏi: “Phụ thân, ý của người là gì?”

Thẩm Kim Tùng hít thật sâu, cắn răng nói: “Hay cho tên Phương Mậu Phu này, giả heo ăn thịt hổ, tiểu tử này là cao thủ, chúng ta đều xem nhẹ hắn rồi!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0