Chương 57: Dị thú (2)
Chương 57: Dị thú (2)
“Được rồi!”
Trình Thiên Tích thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Phương Tri Hành: “Ngươi vất vả rồi, ta tặng con khỉ kia cho ngươi đó, ngươi ăn thịt dị thú sẽ có lợi ích rất lớn.”
Phương Tri Hành vội đáp: “Tạ đại hiệp ban thưởng.”
“Đừng khách sáo!” Trình Thiên Tích nằm xuống, vẻ mặt mệt mỏi, hắn nhanh chóng thiếp đi, tiếng ngáy vang như sấm.
Phương Tri Hành bước vào bếp, nhấc chú khí con kia lên.
Tế Cẩu vô cùng kích động, vội nói: “Nhanh lên, con khỉ này có huyết mạch, chắc chắn rất bổ!”
Phương Tri Hành vừa định nói, bảng hệ thống chợt sáng lên.
[Thịt dị thú có thể thay thế lương thực và thịt thông thường, đồng thời hiệu quả tốt hơn.]
[Xạ Thủ Tinh Anh·Điều kiện max cấp đã được sửa đổi:
1, Trở thành Xạ Thủ Phổ Thông max cấp(Đã hoàn thành.)
2, Một con mắt của 3 loại động vật(chưa hoàn thành)
3, Con non của Giác Hầu Vương(Đã chuẩn bị,Có hoàn thành hay không?)]
Đáy mắt Phương Tri Hành sáng rực.
Tế Cẩu nhìn thấy vậy, không khỏi châm chọc rằng: “Vãi, thế cũng được à? Còn có thể sửa đổi điều kiện max cấp?”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Hệ thống đang điều chỉnh hack max cấp, lúc trước tao chưa từng tiếp xúc với thịt dị thú, điều kiện max cấp cũng không nhắc đến thịt dị thú.”
Tế Cẩu hiểu ra: “Nói cách khác, điều kiện max cấp được thiết lập dựa trên tài nguyên mày có thể thu thập được.”
Phương Tri Hành vô cùng đồng ý.
Cậu xách xác chú khỉ con vào phòng, đóng cửa lại, sau đó suy nghĩ.
“Chọn hoàn thành!”
Trong một ý nghĩ, xác chú khỉ con đã khô héo với tốc độ nhanh chóng, chất lượng thịt tươi sống nhanh chóng biến thành màu xám thối rữa...
Trong nháy mắt, toàn thân khỉ con mục nát, hóa thành một đống tro tàn, gió thổi bay hết.
Da, lông, xương cốt hay các cơ quan khác đều không còn lại gì.
Hôi phi yên diệt cũng chỉ như thế.
Con non của Giác Hầu Vương triệt để bị ép khô!
Ngay sau đó, giao diện hệ thống trở nên mơ hồ, sau đó lại hiện rõ lần nữa.
[Xạ Thủ Tinh Anh·Điều kiện max cấp:
1, Trở thành Xạ Thủ Phổ Thông max cấp(Đã hoàn thành.)
2, Một con mắt của 3 loại động vật (2/3)
3, Con non của Giác Hầu Vương(Đã hoàn thành.)]
“Hửm, chỉ thiếu một con mắt nữa.”
Phương Tri Hành khẽ than, như có điều suy nghĩ.
“Ơ?”
Tế Cẩu chớp mắt, cảm thấy kỳ quái: “Mắt của ba loại động vật, mày đã có được hai loại rồi à? Giác Vương Hầu tính một loại, còn một con mắt khác là cái gì, mày thu thập từ lúc nào, sao tao không biết vậy?”
Phương Tri Hành trả lời: “Của gà mái già đó, chẳng phải tao với mày đã ăn ba con gà mái già.”
“Không đúng!”
Tế Cẩu đột nhiên kêu lên: “Tao nhớ mày đã nói rằng tất cả gà đều bị cận thị bẩm sinh, mày không muốn mắc bệnh quáng gà cơ mà.”
Nó bỗng nhiên kịp nhận ra.
Hôm nay, Phương Tri Hành đã giết nó một lần, con mắt kia chắc chắn là của nó!
“Đệt, mày muốn có con mắt tốt nên đã cố ý khích tướng tao, để tao tấn công mày, sau đó mày thừa cơ ra tay giết tao, chính vì muốn đặt được con mắt của tao!”
Rốt cuộc Tế Cẩu đã tỉnh ngộ.
Phương Tri Hành, cái thằng quỷ này, thận trọng từng bước, mỗi một nước cờ tất nhiên đều có mục đích trong đó, luôn tính toán thật kỹ.
“A á á, con mẹ nó, mày tính kế tao!!”
Tế Cẩu nổi trận lôi đình, tức giận đến mức suýt chút phun cả cơm đang ăn ra.
“Xì, lắm trò nhể!”
Phương Tri Hành bình tĩnh như thường, lãnh đạm nói: “Mày nghĩ nhiều quá, đó chính là mắt của con gà mái già, mày tin hay không thì tùy.”
Cậu quay đầu lại, nhếch nhẹ khóe miệng.
Tế Cẩu phải nói là tức không để đâu cho hết, nhe răng mắng chửi: “Được, được lắm, tao chúc mày thu thập được một đôi mắt chó bằng hợp kim titan.”
Phương Tri Hành không tiếp lời, đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa và nói: “Đi thôi, chúng ta ra chợ dạo chơi, xem thử có tìm được một con mắt tốt nào không.”
Tế Cẩu máu nóng đang bốc lên não, bướng bỉnh nói: “Muốn đi thì mày tự đi đi, ông đây không theo nữa.”
Nói xong, nó nằm xuống bất động, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Phương Tri Hành không quay đầu lại, nói thẳng: “Nếu lúc tao thăng cấp mà mày không có mặt ở hiện trường, còn có thể ăn hôi được chắc?”
Lời này vừa thốt ra!
Tế Cẩu không khỏi chần chừ một lúc, cặp mắt chó xoay tròn chuyển động một hồi, rồi lồm cồm bò dậy, chạy theo ra ngoài.
“Mẹ nó, tao cống hiến một đôi mắt, mắc gì thăng cấp mà không có phần của tao chứ!”
“Bất kể thế nào, dù gì cũng lỗ con mắt rồi, không thể chịu thiệt thêm nữa!”
Tế Cẩu hùng hùng hổ hổ đuổi theo Phương Tri Hành.
…
Phố Đông thị trấn có một cái chợ bán thức ăn, lúc nào cũng ồn ào huyên náo.
Nơi đây, gần như cái gì cũng bán: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, rau quả, thịt cá, v.v., đủ thứ trên đời.
Phương Tri Hành đang đi trên đường, bên tai cậu tràn ngập tiếng rao của người bán hàng rong.
Không bao lâu, cậu thấy mấy quầy hàng bán thịt: thịt gà, thịt heo, thịt bò, thịt dê cùng một loại thịt của giống loài nào đó mà cậu không nhìn ra.