Chương 58: Con mắt
Chương 58: Con mắt
“Tế Cẩu, ngửi thật kỹ.”
Phương Tri Hành truyền âm.
Tế Cẩu không nhịn được, hỏi ngược: “Ngửi cái gì?”
Phương Tri Hành liền nói: “Chẳng phải mày có thể ngửi được mùi của huyết mạch dị thú à? Chưa biết chừng, trong chợ thức ăn này có thợ săn giết được huyết mạch dị thú.”
Tế Cẩu lập tức hiểu Phương Tri Hành đang muốn làm gì, thằng quỷ này vẫn muốn tìm ra được con mắt của huyết mạch dị thú.
Điều kiện max cấp là [mắt của ba loại động vật], cậu tự ý thay đổi thành [mắt của ba loại động vật có huyết mạch dị thú]。
Con mẹ nó, đúng là một người có lòng cầu tiến!
Không hổ là học bá, yêu cầu cao về bản thân gớm!
“Đệt, chẳng trách mày lại muốn tao đi cùng.”
Tế Cẩu chợt nhận ra mình chỉ là một con chó công cụ.
Phương Tri Hành không phủ nhận, tiếp tục dùng lời nói mê hoặc nó: “Nếu như tao đạt được tiến bộ cực lớn thì mày hẳn cũng sẽ đạt thăng cấp càng nhiều, không phải à?”
Nghe lời này, Tế Cẩu dù không tình nguyện chút nào nhưng cũng không thể không thừa nhận sự ràng buộc giữa nó và Phương Tri Hằng, có phần vặn vẹo.
Có vinh cùng vinh, có tổn hại thì một mình nó gánh.
Phương Tri Hành thấy Tế Cẩu rề rà không đáp lại, khóe miệng cậu nhếch lên, dùng át chủ bài, chân thành nói: “Bữa tối nay cho mày gọi món đó, tùy ý gọi.”
Tế Cẩu lập tức ngẩng cao đầu, cái mũi bắt đầu nhanh chóng co rúm.
Nó vừa ngửi vừa đi về phía trước.
Phương Tri Hành không nhanh không chậm, đi theo nó.
Thời gian dần trôi, hai người bọn họ rời khỏi khu vực bán thịt, tiến vào chỗ bán cá.
Tế Cẩu liên tục bước đi, rất nhanh đã tới nơi bán cá, đúng lúc này, từ nơi nào đó bỗng truyền đến tiếng chim hót.
Chợ bán thức ăn bình thường rất lộn xộn và huyên náo, người nói chuyện sát bên cạnh nhau mà nghe vẫn không được rõ lắm.
Nhưng tiếng chim hót lại rất vang dội, từng tiếng từng tiếng lọt thẳng vào tai.
Phương Tri Hành nhìn quanh tìm kiếm, trong lúc nhất thời, cậu chỉ nghe âm thanh chứ không thấy chim đâu.
Tế Cẩu dừng lại một lúc rồi đột nhiên quay đầu, lao nhanh về phía trước, một lúc sau, nó rẽ vào một con ngõ nhỏ ở bên cạnh.
Phương Tri Hành đi theo thì thấy có người dựng sạp bán hàng trong ngõ nhỏ đó.
“Thịt thú rừng, thịt thú rừng tươi sống đây!”
Mấy người bán hàng rong đang ra sức rao thật to.
Bọn họ đang bày bán một vài thú săn được ở trên núi, chủ yếu là loài chim.
Tế Cẩu vừa đi vừa dừng, cuối cùng đứng lại trước một quầy hàng, nhìn chằm chằm vào một chiếc lồng.
“Con chim này có mùi rất đặc biệt.” Tế Cẩu truyền âm.
Phương Tri Hành nhìn con chim bên trong chiếc lồng, trông nó rất giống diều hâu, hình thể lại nhỏ, khá gầy yếu, đầu chim hơi lớn, màu lông hỗn tạp.
Cậu nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Sao mày có thể xác định con chim này là dị chủng huyết mách hả?”
Tế Cẩu cạn lời: “Mày hỏi tao sao xác định được à? Tao chỉ có thể thông qua mùi để phán đoán, trên thân con chim này toát ra một loại khí tức nguy hiểm nào đó. Còn về phần nó có huyết mạch hay không, tao không cách nào kết luận chính xác trăm phần trăm được.”
Phương Tri Hành hiểu ra, cậu ngồi xổm xuống.
Người bán hàng rong liền nói: “Vị gia này, tất cả những con chim này đều được bắt trên núi xuống, nướng lên ăn thì thơm thôi rồi.”
Phương Tri Hành chỉ vào con chim lông tạp kia, hỏi: “Đây là chim gì, ông biết không?”
Người bán hàng mỉm cười và nói: “Đây là chim Khiên Cưu lớn, là một loài chim nước, thuộc họ chim bồ câu, nó rất hoang dã, cái gì cũng ăn, rất khó bắt được. Không giấu gì ngươi, loài chim này rất nóng nảy, chọc tới nó là nó sẽ đuổi theo người, mổ mắt người cho bằng được đó.”
“Chim Khiên Cưu lớn?” Phương Tri Hành chưa từng nghe qua, có điều cậu khá thích chim hung hãn, thị lực của loài chim này chắc chắn không tệ.
“Tôi mua!”
Phương Tri Hành nhanh chóng có tính toán.
Sau một phen cò kè mặc cả, Phương Tri Hành đã mua được con chim Cưu lớn này.
Một người một chó vội vàng rời khỏi chợ thức ăn.
Lúc này, đã gần chạng vạng.
Bọn họ định ăn bữa tối xong sẽ trở về đại viện Trình gia.
“Đi ăn ở đâu, vẫn là tửu lâu Lâm Giang à?” Tế Cẩu hỏi.
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ, trả lời: “Đến chỗ nào yên tĩnh một chút đi, tửu quán nhỏ gì đó cũng được.”
Tế Cẩu không khỏi nghĩ đến thằng gay lọ kia, gật đầu nói: “Được, vậy đi ăn chút món thường ngày.”
Một lát sau, bọn họ tiến vào một ngõ nhỏ, rẽ sang một góc khác rồi đến địa điểm ăn vặt ở phố Đông.
“Đứng lại!”
Đột nhiên, có hai người từ trong ngõ lao ra chặn đường.
Phương Tri Hành hơi nheo mắt, đánh giá hai người kia, dáng vẻ la lối ồn ào, rõ ràng là hạng lưu manh đường phố.
Ăn cướp à?
Một gã giận dữ hét lên: “Tiểu tử, đưa phí bảo kê đây.”
Phương Tri Hành cười lạnh lùng, tay phải sờ vào liệp đao.
Thấy vậy, hai tên cướp bóc kia bỗng vung tay lên, ném ra một nắm bột.
Đó là vôi!
Vôi bột được rải khắp nơi.
Phương Tri Hành đưa tay trái lên bảo vệ mắt, đồng thời vội lùi lại.