Chương 572: Hai mạng (3)
Chương 572: Hai mạng (3)
Phương Tri Hành dọn dẹp chiến trường bằng tốc độ nhanh nhất, sau 1 hồi vơ vét thì cậu truyền âm: “Đi thôi.”
Tế Cẩu lập tức nhắm mắt theo đuôi, ngoan ngoãn nghe lời.
Điều tuyệt vời nhất chính là nó không hề nói nhảm thêm 1 câu nào.
Một người 1 chó nhanh chóng rời khỏi bến đò.
Chạy thẳng vào trong núi rừng, sau khi Phương Tri Hành liên tục xác nhận không có người theo đuôi thì mới thu lại 2 xúc tu máu.
Rào rào~
Toàn bộ máu được luyện hóa đều bị hệ thống thu lại, không để lãng phí chút nào.
Phương Tri Hành co rút thân hình và khôi phục lại hình thể bình thường, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
Không lâu sau, bọn họ tìm được 1 cái huyệt động, không gian bên trong không lớn lắm nhưng lại rất khô ráo thích hợp ẩn nấp.
Phương Tri Hành nằm xuống ngủ thiếp đi.
Tế Cẩu nằm bò bên cạnh cậu, mãi không nhắm mắt được, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau, trời âm u và có mưa.
Cơn mưa trên núi liên tục rơi tí tách, một tầng sương mù mỏng manh bốc lên trong rừng cây.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu không vì trận mưa này mà nghỉ ngơi, hai người bọn họ đội mưa vượt đường, càng đi càng xa.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh!
Thẩm gia!
Thẩm Ngọc Đường đứng ngay cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời, màn mưa liên miên, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi liên tục.
Ông ta đang chờ đợi 1 con bồ câu đưa thư bay đến.
Theo lý, 3 người Thẩm Kim Tùng đi truy sát Phương Tri Hành phải truyền tin trở về từ đêm qua rạng sáng nay rồi chứ.
Một ngày này, thời gian dường như trôi qua cực kỳ chậm chạp.
Đến buổi chiều, 3 người họ vẫn bặt vô âm tín.
Trong lòng Thẩm Ngọc Đường dâng lên dự cảm chẳng lành, phân phó: “Người đâu, lập tức đi 1 chuyến đến Phùng gia, hỏi thăm phía Hắc Hổ môn đã có tin tức truyền về hay chưa?”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Người gác cổng chạy tới quỳ 1 chân trên đất, bẩm báo: “Bẩm lão gia, Phùng gia phái người đến hỏi thăm.”
Thẩm Ngọc Đường chớp mắt, nói: “Hỏi gì?”
Người gác cổng đáp: “Phùng gia hỏi người mà Thẩm gia phái đi truy sát Phương Mậu Phu đã về hay chưa, bọn họ đã gặp qua 3 vị phó môn chủ Hắc Hổ môn không?”
Thẩm Ngọc Đường hơi hồi hộp, hít thở khó khăn!
…
…
Chạng vạng tối, đại doanh Thủy Sư!
La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu đang thưởng thức bữa tối thịnh soạn.
Bỗng nhiên, Lãnh di vội vã bước vào đại sảnh, nét mặt hoảng hốt.
Đổng Mẫn Châu ngẩng đầu, cô ta biết rằng nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì Lãnh di sẽ không đến quấy rầy bọn họ dùng bữa.
“Có chuyện gì vậy?” Đổng Mẫn Châu tò mò.
Lãnh di hít thật sâu, nghiêm túc nói: “Vừa nhận được tin tức do 2 nhà họ Thẩm và Phùng gửi đến, toàn bộ người được phái đi truy sát Phương Mậu Phu đều bị mất liên lạc, bao gồm cả 3 vị dòng chính của Thẩm gia và 3 vị phó môn chủ của Hắc Hổ môn, tổng cộng 6 vị Cửu Ngưu canh!”
Lời này vừa nói ra!
La Khắc Kỷ đang cầm đôi đũa bỗng khựng lại giữa không trung.
Đổng Mẫn Châu trợn tròn mắt, ngạc nhiên la lên: “Cái gì, mất liên lạc rồi ư?”
Lãnh di nhìn sang La Khắc Kỷ, đáp: “Hai nhà họ Thẩm và Phùng khẳng định phía sau Phương Mậu Phu có ẩn giấu 1 thế lực thần bí đang mưu đồ âm thầm nhằm vào 2 nhà bọn họ, thỉnh cầu đại công tử hỗ trợ điều tra.”
La Khắc Kỷ trầm ngâm không nói gì.
“Rốt cuộc bọn họ đang nói gì vậy?”
Đổng Mẫn Châu vô cùng hoang mang, kinh ngạc nói: “Phương Mậu Phi là con chó được chúng ta nuôi dưỡng, biết rõ lai lịch, lấy đâu ra thế lực thần bí sau lưng hắn chứ?"
Lãnh di im lặng, bà ta cũng đang rối như tơ vò, không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, La Khắc Kỷ điềm đạm lên tiếng: “Sáu vị Cửu Ngưu cảnh không thể nào nói mất liên lạc là mất liên lạc, có lẽ bọn họ bị hại chết hết rồi.”
“Chết rồi?!”
Đổng Mẫn Châu hô hấp ngưng trệ, vẻ mặt thay đổi kịch liệt.
Một lần tổn thất cả 6 vị Cửu Ngưu cảnh…
Trời chiều, một người một chó trèo đèo lội suối, đi tới trên một đỉnh núi.
“Xem kìa, bên kia có thôn trang.”
Tế Cẩu đột nhiên kêu lên.
Chỉ thấy dưới chân núi lượn lờ khói bếp, vòng quanh trong rừng cây lộ ra mười mấy ngôi nhà tranh không bắt mắt.
Phương Tri Hành đáp: “Đêm nay ngủ trọ trong thôn này đi.”
Huyện Khánh Phong đã chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, huyện thành và thôn trấn lớn xung quanh gần như đều rơi vào mấy vòng chiến hỏa tôi luyện, người đầy vết thương, rách nát không chịu nổi, 10 nhà hết 9 nhà trống.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đã đi hết một ngày, nhưng đây là thôn có nhà dân đầu tiên mà bọn họ gặp được.
Một người một chó đi xuống núi.
Tế Cẩu đứng trong rừng cây, Phương Tri Hành tự mình đi vào thôn.
Phóng mắt nhìn lại, trong thôn chỉ có mấy lão phu nhân và phụ nữ, ai nấy đều đói đến gầy như que củi, không có một nam đinh.