Chương 573: Đại nghịch
Chương 573: Đại nghịch
Các cô đang nhóm lửa nấu cơm, ăn cũng không phải ngũ cốc lương thực, chỉ có rau dại đào được trên núi.
Phương Tri Hành đứng ở sau gốc cây quan sát một lát, lúc này mới đi ra.
Nữ nhân trong thôn vừa nhìn thấy nam nhân đều lộ vẻ hoảng sợ.
Cô nương trẻ tuổi và phụ nữ đều nhanh chóng trốn đi.
Một bà cụ chống gậy ra nghênh đón, biểu cảm tràn ngập cảnh giác, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai, tới đây muốn làm gì?”
Phương Tri Hành lập tức lộ ra nụ cười hiền lành trả lời: “Bà à, ta là người qua đường, không có ác ý, chỉ muốn tìm nơi qua đêm.”
Bà cụ cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, cân nhắc một lát rồi xoay người chỉ vào căn nhà tranh dưới sườn núi nói: “Căn nhà đó không ai ở, ngươi có thể ở tạm một đêm.”
“Cảm ơn.”
Phương Tri Hành không hỏi gì nhiều, xoay người đi, rất nhanh tiến vào căn nhà tre đó.
Trong nhà khắp nơi là tro bụi, trừ một cái giường ra thì không có gì cả.
Không bao lâu, bà cụ ôm đến một cái chăn màu vàng hơi bẩn.
Bà than thở một trận, thổn thức nói: “Năm trước bùng nổ chiến loạn, thôn bọn ta gặp nạn, toàn bộ nam nhân chết sạch chỉ còn lại mấy người phụ nữ bọn ta.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, lập tức lấy ra một vài đồng tiền nhét vào trong tay bà cụ, cười nói: “Dùng chút tiền này mua ít lương thực ăn đi.”
Bà cụ lại lắc đầu, từ chối nói: “Có tiền cũng vô dụng, nào còn lương thực bán cho bọn ta chứ?”
Phương Tri Hành không khỏi im lặng.
Cậu sống ở quận thành nửa năm, trà trộn trong giới quý tộc xa hoa lãng phí qua ngày, sớm đã quên bên ngoài là thế giới loạn lạc.
Ngày tháng của dân chúng tầng dưới cùng sống thật sự rất khổ.
Ở trong mắt quyền quý tầng trên, dân chúng giống như không tồn tại.
Tuy nói như thế, Phương Tri Hành cũng chỉ là cảm khái mà thôi, ánh mắt rất nhanh trở nên lạnh lùng như thường.
Từ đầu đến cuối, cậu không có bất kỳ ý tứ muốn giúp đỡ bà cụ và những người khác.
Sau khi bầu trời tối đen, Tế Cẩu lặng lẽ chui vào phòng, trong miệng chó ngậm đến một con thỏ hoang béo múp.
Phương Tri Hành mỉm cười, phấn chấn nói: “Lâu lắm không ăn đồ nướng, nay cho mày thử tay nghề của tao.”
Tế Cẩu ngoan ngoãn nằm bò trên mặt đất, không rên một tiếng.
Rất nhanh, mùi thơm của ngọn lửa nướng thịt thỏ toả ra.
Nữ nhân trong thôn ngửi được, ai nấy cũng nhô đầu ra, không ngừng nuốt nước miếng.
Một lát sau, thịt thỏ đã nướng xong.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu chia nhau ăn uống no nê.
Sáng sớm hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, một người một chó dậy rất sớm, lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Hai người bọn họ không ngừng chạy đi, trèo non lội suối.
Tuy con đường phía trước dần dần cực kỳ xa lạ nhưng Phương Tri Hành cầm bản đồ, nắm giữ phương hướng đại khái, cứ đi thẳng tới thật ra không đến mức lạc đường.
Chiều hôm nay, hai người bọn họ xuyên qua một rừng cây, phía trước rộng mở xuất hiện một lối rẽ.
Bên đường có một quán trà, vài người đi đường đang uống trà.
Tế Cẩu thấy vậy, thức thời núp vào.
Phương Tri Hành cứ thế đi qua, gọi một bình trà, uống mấy miếng để giải khát.
Sau đó cậu lấy ra bản đồ hỏi chủ quán: “Ông chủ, đây là chỗ nào?”
Chủ quán đáp: “Khách quan, nơi này là ‘lối rẽ Nhất Mã’, đi về trước vài dặm đường nữa là ‘cầu Nhất Mã’.”
Đáy mắt Phương Tri Hành sáng ngời, vui vẻ nói: “Qua khỏi ‘cầu Nhất Mã’ đi về trước nữa chính là ‘bình nguyên Nhất Mã’, đúng không?”
Chủ quán liền nói: “Đúng đúng, sao thế, khách quan muốn rời khỏi huyện Khánh Phong đi quận Hạ Hà à?”
Giữa huyện Khánh Phong và quận Hạ Hà chỉ cách nhau một bình nguyên, chính là bình nguyên Nhất Mã, có ý nghĩa là vùng đất bằng phẳng.
Phương Tri Hành đáp: “Đúng, ta muốn đi quận Hạ Hà làm chút buôn bán nhỏ.”
Chủ quán liền nói: “Vậy ta khuyên ngài tuyệt đối đừng đi, trước mắt quận Hạ Hà đang đánh giặc, chiến tranh nghiêm trọng.”
Phương Tri Hành nhướng mày hỏi: “Phản tặc?”
“Ừ ừ.”
Chủ quán hạ giọng, nhắc nhở nói: “Sau khi đại nghịch Tham Lang thất bại trốn khỏi huyện Khánh Phong, rút về quận Hạ Hà. Sau đó ngủ đông nửa năm đột nhiên làm loạn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã phá được 7 trong 9 huyện của quận Hạ Hà, thanh thế cực kỳ lớn!”
Trong lòng Phương Tri Hành ha hả liền nói: “Cảm ơn nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.”
Không bao lâu, cậu vòng về rừng cây, dẫn theo Tế Cẩu nhanh chóng xuyên qua lối rẽ, chạy về phía trước.
Phía trước nhanh chóng xuất hiện một cây cầu đá hình vòm, bên cạnh dựng một tấm bia đá viết 3 chữ “Cầu Nhất Mã”.
Bên kia của cầu đá hình vòm có một đỉnh núi cao hơn trăm mét đứng sừng sững.
Phía trên đỉnh núi kia mơ hồ hiện ra một sơn trang rộng lớn khí phái.
Tế Cẩu không khỏi hiếu kỳ nói: “Đó là nơi nào?”
Phương Tri Hành liếc mắt, lắc đầu nói: “Không biết, trên bản đồ không có đánh dấu.”
Một người một chó không ngừng bước, lập tức đi lên cầu đá hình vòm.
Lúc này, cộp cộp cộp, nghênh đón một chiếc xe ngựa đi tới.
Cầu đá hình vòm không phải quá rộng, xe ngựa gần như chiếm hơn phân nửa chiều rộng cầu.