Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 575 - Chương 575: Phản Tặc

Chương 575: Phản tặc Chương 575: Phản tặc

Chương 575: Phản tặc

Bước chân cậu không ngừng, nghênh ngang tiến vào thôn trấn.

Đi trên đường, người đi đường ít ỏi.

Phương Tri Hành ngẫu nhiên gặp được mấy người qua đường, bọn họ cũng cúi đầu, vẻ mặt gấp gáp, cũng không chào hỏi nhau.

Cậu đi qua nửa con phố, không nhìn thấy hai người nào đứng trên đường nói chuyện phiếm.

Các nơi trên đường treo rất nhiều lá cờ, viết các loại khẩu hiệu nghĩa quân:

“Người dân có thể ủng hộ một chế độ hoặc lật đổ nó.”

“Một người khởi nghĩa, cả nhà trở mình.”

“Tiêu trừ ’tiện tịch’, mỗi người ngang hàng.”

Điều là kiểu vậy.

Phương Tri Hành nhìn quanh một vòng, phát hiện nhà nào cũng đóng chặt cửa, không khí vô cùng áp lực.

Quán trà, tửu quán, khách điếm, toàn bộ treo bản ngừng kinh doanh.

Một cảnh tượng tiêu điều!

“Ồ, đứng lại...”

Bỗng nhiên, từ trong một ngõ nhỏ rẽ ra 4 người, bọn họ mặc áo gai màu xám chắp vá, đầu đội khăn trùm đầu màu cam, tay cầm gậy gộc.

Vừa nhìn giống như Cái Bang xuất hành.

“Phản tặc...”

Hai mắt Phương Tri Hành híp lại, ấn tượng sâu sắc với khăn trùm đầu màu cam trên đầu bọn họ.

4 phản tặc đi tới đột nhiên ngăn cản một phu nhân xách theo cái rổ.

“Ai nha!!” Phu nhân lộ vẻ hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

Nhưng bà rất nhanh đã bị 4 người đó đuổi theo, vây kín ở góc tường.

“Trong rổ của ngươi đựng cái gì vậy?” Trong đó một người quát hỏi.

Phu nhân liều chết bảo vệ rổ, hoảng sợ kinh hô: “Không có gì, thật sự không gì cả.”

Nhưng một phản tặc rất nhanh ra tay cướp rổ, trong lúc tranh đoạt, rổ rớt trên mặt đất, lăn ra mấy của khoai lang.

“Khoai lang, ngươi lấy ở đâu?”

Ánh mắt 4 phản tặc sáng ngời, chen nhau cướp vào trong tay.

Phu nhân gấp giọng hét lớn: “Đây là ta đào được từ trong núi, phu quân của ta đã chết, trong nhà còn một mẹ già bị bệnh và hai người con trai, đều đang chịu đói, van cầu các ngươi trả lại khoai lang cho ta.”

Một phản tặc tức giận nói: “Người đàn bà chanh chua, nghĩa quân bọn ta vì các ngươi đánh với môn phiệt đầu rơi máu chảy, chịu đói, tại sao ngươi có lương thực lại không cống hiến ra?”

“Đúng đó!”

Một phản tặc khác nói năng hùng hồn, quát lớn: “Vì lý tưởng tối cao diệt môn phiệt bình thiên hạ và kế hoạch sự nghiệp to lớn, các ngươi chịu đói vài ngày có sao đâu?”

Phu nhân khóc hô: “Ta có thể chịu đói nhưng hai người con trai không thể chịu đói, van cầu các ngươi chừa cho ta chút khoai lang đi, một củ cũng được!”

“Má nó!”

Phản tặc trực tiếp nhét khoai lang vào trong ngực, đẩy phu nhân dây dưa không ngớt ra, quát: “Bọn ta ăn không đủ no làm sao đấu tranh với môn phiệt? Bọn ta liều chết liều sống đều là vì các ngươi, các ngươi nhịn đói thêm mấy ngày có là gì!”

Bốn phản tặc nghênh ngang bỏ đi, để lại phu nhân ngồi tê liệt dưới đất gào khóc.

Phương Tri Hành nhìn thấy, trên mặt không có biểu cảm gì.

Sau một lúc lâu, cậu đi qua, đỡ phu nhân lên, từ trong ngực lấy ra một vài đồng tiền nhét vào trong tay phu nhân.

“À cái này!”

Phu nhân vui mừng quá đỗi, lau nước mắt, giật mình nói: “Đại hiệp, ngài đây là?”

Phương Tri Hành mở miệng nói: “Ta là người vùng ngoài tới, vừa hay đến đây. Đại tỷ, trấn Hắc Thạch bị phản tặc công chiếm từ khi nào vậy?”

“Suỵt, không được nói là phản tặc, phải nói là nghĩa quân.”

Phu nhân vội vàng hạ giọng, cẩn thận nói: “Nghĩa quân đến đây gần nửa tháng rồi, sau khi bọn họ giết cả nhà lý chính đại nhân thì tiếp quản trấn Hắc Thạch.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, hỏi: “Thống lĩnh dẫn đầu nghĩa quân ở đây là ai?”

Phu nhân liền nói: “Nghe nói người đó tên là Nhạc Bình Giang, biệt danh là ‘Bách Xuyên Bất Lưu’.

Ta nghe người ta nói gã giết rất nhiều rất nhiều người, hơn nữa đặc biệt thích chém đầu, người bị gã giết đầu người chồng chất như núi, có thể chặn ngang của nước sông đó.”

Bách Xuyên Bất Lưu!!

Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Gã là thực lực gì?”

Phu nhân đáp: “Kiểu rất lợi hại ý.”

Phương Tri Hành không khỏi bật cười, phu nhân không hiểu cảnh giới võ công, hỏi cũng như không hỏi.

Khi nói chuyện, trên đường lại đi tới một phản tặc đầu đội khăn trùm đầu màu cam.

Trong tay bọn họ cầm một bức tranh, đang điều tra từng nhà.

Phu nhân thấy vậy, nhỏ giọng nói: “Nghĩa quân đang đuổi bắt tiểu thư Vương gia đó.”

Phương Tri Hành hỏi: “Tiểu thư Vương gia gì?”

Phu nhân cẩn thận giải thích nói: “Vương gia là nhà giàu ở trấn Hắc Thạch ta, nhân đinh rất nhiều, gia tài bạc triệu. Sau khi nghĩa quân đi vào trấn Hắc Thạch, chẳng những đoạt lấy tài sản Vương gia còn chiếm lấy Vương phủ. Phần lớn người của Vương gia đều bị bắt, bị chém đầu, chỉ có một tiểu thư Vương gia chạy thoát.”

Phương Tri Hành nhất thời dấy lên hứng thú, hiếu kỳ nói: “Chỉ là chạy một tiểu thư thôi mà, tại sao nghĩa quân còn liều mạng đuổi bắt cô ấy?”

Phu nhân liền nói: “Ta nghe nói, lúc tiểu thư Vương gia chạy trốn, mang theo một tấm bản đồ, tấm bản đồ có thể rất đáng giá, nghĩa quân muốn đuổi theo lấy lại.”

Đang nói, tên nghĩa quân đó càng chạy càng gần.

Phu nhân không dám nhiều lời, kinh hoảng nói: “Ta đi trước, bị bọn họ phát hiện trên người ta có tiền sẽ lại bị cướp đi.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0