Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 576 - Chương 576: Phản Tặc (2)

Chương 576: Phản tặc (2) Chương 576: Phản tặc (2)

Chương 576: Phản tặc (2)

Phương Tri Hành gật đầu, tùy ý phu nhân chạy ra.

Không chỉ có bà, người trên đường cũng tranh nhau trốn đi thật xa.

Trong nháy mắt, trên đường một vùng trống trải, chỉ còn lại một người qua đường là Phương Tri Hành.

Tên phản tặc đó nhất thời chú ý tới Phương Tri Hành, hung hăng đi tới.

Một người râu rậm đánh giá Phương Tri Hành, thấy dáng người cậu vạm vỡ cường tráng, mặc trang phục màu đen, phía sau vác một thanh khoát đao dùng vải đen trùm lại, bên hông cột trường cung và túi tên.

Võ trang thế này vừa nhìn là biết không phải người bình thường có thể có.

“Ồ, Hắc Đàn cung!”

Râu rậm có chút nhãn lực, nhận ra cây cung trên người Phương Tri Hành không phải mặt hàng bình thường, giá trị xa xỉ, trong ánh mắt chợt xuất hiện một tia tham lam.

Nhưng mà dường như Phương Tri Hành không dễ chọc khiến trong lòng hắn do dự, chần chờ một lát rồi lớn gan quát: “Đứng lại, ngươi là ai?”

Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, bình tĩnh đáp: “Một người qua đường, đi ngang qua quý bảo địa, muốn mua một tấm bản đồ.”

Đây quả thật là mục đích của Phương Tri Hành, trong tay cậu không có bản đồ của quận Hạ Hà.

Nhưng cửa hàng trên trấn đều đóng cửa.

Râu rậm cười ha hả nói: “Nơi đây đã bị nghĩa quân tiếp quản, bản đồ là vật tư quân nhu quản chế, cấm mua bán.

Còn nữa vì ủng hộ nghĩa quân chống lại chính sách tàn bạo của môn phiệt, thống lĩnh đại nhân đã sớm hạ lệnh, thu giữ tất cả binh khí dân gian.”

Hắn chỉ khoát đao và cung tên trên người Phương Tri Hành, mệnh lệnh nói: “Ngươi lập tức giao binh khí trên người ra đây.”

Khóe miệng Phương Tri Hành nhếch lên, cạn lời nói: “Các ngươi thật là uy phong, môn phiệt thế gia còn không bá đạo bằng các ngươi.”

Râu rậm trừng mắt nói: “Ngươi muốn kháng mệnh à?”

Phương Tri Hành đột nhiên vươn tay, bóp cổ râu rậm, nhấc hắn lên.

“Ặc ặc ặc ~”

Hai chân râu rậm cách mặt đất, vùng vẫy trên không.

Thấy tình hình như vậy, một đám nghĩa quân nhất thời sợ hãi, đều giơ gậy kêu lên: “Ngươi làm gì? Mau buông ra!”

Không bao lâu, hai mắt râu rậm trắng dã, sắc mặt một mảnh xanh tím.

Phương Tri Hành hỏi: “Trên người ngươi có bản đồ không?”

“Ưm!” Râu rậm phát ra một tiếng rên rỉ không rõ ý nghĩa.

Phương Tri Hành buông lỏng tay.

Râu rậm ngã chổng mông, liên tiếp ho khan vài cái, thở hổn hển như trâu.

“Đưa bản đồ cho ta.” Phương Tri Hành vươn tay.

Râu rậm lập tức sờ tay vào ngực, sờ soạng vài cái, lấy ra một tấm da thú lớn cỡ bàn tay.

Phương Tri Hành tiếp nhận, nhìn kỹ, tuy da thú nhỏ nhưng 9 huyện và một vài ngọn núi, con sông quan trọng của quận Hạ Hà được miêu tả rõ ràng.

“Ừm, miễn cưỡng có thể sử dụng.”

Phương Tri Hành thu hồi bản đồ, xoay người rời đi.

Râu rậm nhìn theo, biểu cảm dần dần trở nên u ám dữ tợn. Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt oán độc, nghiêng đầu nhìn về phía những người khác, tức giận nói: “Đệt mợ nó, các ngươi còn thất thần làm gì, nhanh đi thông báo thống lĩnh đại nhân, nhanh chóng bắt tên khốn đó...”

Râu rậm bỗng nhiên nhìn thấy toàn bộ những người khác mở to mắt nhìn, nhìn về phía trước, mặt đầy kinh ngạc hoảng sợ.

Hắn ngừng hô hấp, cứng ngắc xoay đầu qua, đồng tử nhất thời co rụt dữ dội.

Phương Tri Hành rõ ràng đã đi xa, lại giống như ma quỷ lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.

“Ừng ực~”

Hầu kết râu rậm lên xuống, nổi da gà.

Phương Tri Hành lạnh lùng cười nói: “Chỉ với loại như ngươi còn muốn trả thù ta? Muốn chết!”

Cậu nâng bàn tay to lên, một chưởng đánh vào ngực râu rậm.

Đùng!

Cả người râu rậm run lên, bay ngược ra ngoài, đụng ngã một đám đồng lõa.

Trong thế giới vang lên tiếng xương đứt đoạn liên tiếp.

Phương Tri Hành cũng không thèm nhìn tới kết quả, xoay người rời đi.

Rất nhanh, cậu đi ra khỏi trấn Hắc Thạch, ngoắc tay.

Tế Cẩu lập tức từ trong rừng cây bên cạnh lủi ra, dừng bên cạnh Phương Tri Hành lắc đuôi.

“Lấy được bản đồ rồi.”

Phương Tri Hành mở bản đồ ra, truyền âm đến: “Quận Hạ Hà không phải nơi tốt lành gì, vùng khỉ ho cò gáy, chỉ có hai Cấm Khu, một cái cấp 1 một cái cấp 2, tu hành tài nguyên vô cùng ít.”

Tế Cẩu vừa nghe lời này, tặc lưỡi nói: “Nghèo như vậy à, chúng ta làm sao đây?”

“Còn có thể làm sao, tiếp tục đi về phía trước, đi đến một nơi tài nguyên dồi dào.”

Ngón tay Phương Tri Hành cắt ra một đường trên mặt đất, trầm ngâm nói: “Từ quận thành ngồi thuyền xuống phía nam, hẳn là có thể đến thủ phủ Đam Châu ‘thành Đan Nghiệp’, nơi đó là khu vực trung tâm của Đam Châu, ắt hẳn võ đạo hưng thịnh.”

Tế Cẩu không có bất kỳ dị nghị, dù sao đối với nó, đi chỗ nào cũng giống nhau.

Nó chợt nghĩ tới cái gì, chần chờ, cẩn thận hỏi: “Trên người mày còn lại bao nhiêu Nhục Đan cấp 3, có đủ tao ăn không?”

Phương Tri Hành hơi im lặng, trả lời: “Còn có thể duy trì một tháng.”

Tế Cẩu yên tâm một chút.

Tên bật hack Phương Tri Hành này không cần ăn Nhục Đan tẩm bổ nhưng Tế Cẩu cần, còn phải ăn mỗi ngày.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0