Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 577 - Chương 577: Phản Tặc (3)

Chương 577: Phản tặc (3) Chương 577: Phản tặc (3)

Chương 577: Phản tặc (3)

Lỡ như đứt nguồn thức ăn chó, tốc độ phát triển của Tế Cẩu nhất định chậm lại rất nhiều.

Hơn nữa, sau khi đứt nguồn thức ăn, Tế Cẩu có thể phải tự mình đi săn, vậy thì khó chịu vãi chưởng.

Một người một chó đi về phía trước.

Đang đi, hai người bọn họ nhìn nhau rồi đột nhiên tách ra một trái một phải.

Giây lát sau, thân hình hai người bọn họ đồng thời nhoáng lên, nhằm phía một đống ngải cứu, bao vây một trước một sau.

Cây ngải cứu rung động, lộ ra nửa cái đầu.

Phương Tri Hành nhàn nhạt nói: “Ngươi là ai, tại sao theo dõi ta?”

Một bàn tay ngọc mềm mại vươn ra, xốc ngải cứu lên, lộ ra một người trẻ tuổi mặc áo gai rách nát, đầu đội nón nỉ, mặt và cả người vô cùng bẩn.

Ngực người trẻ tuổi này phồng lên, không có hầu kết, hai mắt ngập nước, cực kỳ linh động có thần. Vừa nhìn là biết, vị này chính là nữ cải nam trang.

Nữ tử trẻ tuổi khẩn trương nhìn Phương Tri Hành, điều chỉnh giọng, dùng giọng thô kệch điệu trả lời: “Đại hiệp, ta không có ác ý, vừa rồi ta nhìn thấy ngài giết mấy phản tặc, cảm thấy ngài rất có bản lĩnh nên đi theo, muốn xin ngài một chuyện.”

Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Ồ, cầu ta chuyện gì?”

Nữ tử trẻ tuổi quỳ rạp xuống đất, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, kích động nói: “Cả nhà ta hơn 100 người bị phản tặc giết, cầu đại hiệp chủ trì công đạo cho ta.”

Người vừa kích động, tiếng nói không khống chế được, biến thành giọng nữ yếu đuối.

Phương Tri Hành bật cười, khinh thường nói: “Ta không phải đại hiệp gì, cũng không có hứng thú hành hiệp trượng nghĩa, ngươi tìm lầm người rồi.”

Cậu xoay người muốn đi.

“Đại hiệp đợi đã!”

Nữ tử trẻ tuổi không bỏ qua, quỳ xuống đất bò lại, năn nỉ nói: “Chỉ cần ngài giúp ta báo thù, ta bằng lòng hiến bảo vật gia truyền cho ngài.”

Phương Tri Hành dừng bước, liếc nhìn nữ tử, hiếu kỳ nói: “Bảo vật gia truyền gì?”

Trong lòng nữ tử trẻ tuổi vui vẻ, nghiêm túc nói: “Thật không dám giấu giếm, ta là tiểu thư Vương gia Vương Giai Vân, tổ tiên Vương gia ta là một vị võ lâm danh túc, để lại tuyệt học gia truyền .

Sau khi phản tặc đi vào trấn Hắc Thạch, ngay từ đầu chỉ tham tiền tài nhà ta, sau này thủ lĩnh của bọn họ Nhạc Bình Giang không biết từ đâu nghe nói Vương gia ta có một bộ kiếm kinh liền cưỡng ép bọn ta giao ra.

Vương gia ta vì giữ mạng liền giao ra tuyệt học gia truyền, nào ngờ sau khi Nhạc Bình Giang lấy được đột nhiên trở mặt, hạ sát thủ với bọn ta.

Cha nương ta liều chết bảo vệ, mới cứu được ta ra nhưng cũng chỉ một mình ta còn sống.”

Nói đến đây, Vương Giai Vân khóc không thành tiếng, nước mắt ào ào, thảm thiết không thôi.

Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Nói như vậy, công pháp ở trong tay Nhạc Bình Giang? Vậy cô lấy cái gì hiến cho ta?”

Vương Giai Vân liền nói: “Không dám gạt đại hiệp, chia làm một bộ công pháp và một Quán Tưởng đồ, bọn ta cũng từng lo lắng Nhạc Bình Giang trở mặt nên để lại thủ đoạn, giao cho gã chính là công pháp thật và Quán Tưởng đồ giả.”

Phương Tri Hành nhất thời tỉnh ngộ, khó trách phu nhân nói với cậu, phản tặc đang lùng bắt tiểu thư Vương gia, tìm kiếm một bức bản đồ.

“Quán Tưởng đồ thật ở trong tay cô?”

Ánh mắt Phương Tri Hành sáng ngời, điều kiện 3 đúng lúc cần thứ này.

Vương Giai Vân lại trả lời: “Quán Tưởng đồ không ở trên người ta, khi đó ta vội vã chạy trốn, căn bản không có thời gian mang theo Quán Tưởng đồ, cho nên Quán Tưởng đồ còn ở trong Vương phủ ta.”

Phương Tri Hành hiểu được, khó trách Vương Giai Vân vẫn không chạy trốn, nói vậy cô đang đợi cơ hội lấy lại bảo vật gia truyền.

Cậu hỏi: “Cô biết tu vi của Nhạc Bình Giang không?”

Vương Giai Vân lắc đầu nói: “Không rõ lắm, cha ta là Đại Mãng cảnh hậu kỳ, đấu với gã mười mấy hiệp đã bị gã đánh chết.”

Trong lòng Phương Tri Hành hiểu rõ, phấn chấn nói: “Dẫn đường đi, chúng ta đến Vương phủ.”

Vương Giai Vân sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nhưng mà Nhạc Bình Giang đợi ở trong Vương phủ...”

Phương Tri Hành ngắt lời nói: “Cô chỉ cần dẫn đường.”

Vương Giai Vân hít sâu một hơi, vui mừng quá đỗi, lập tức bò dậy, đi vào thôn trấn.

Tế Cẩu thấy vậy, không nhịn được nhắc nhở: “Quận Hạ Hà trải rộng phản tặc, một khi mày giết Nhạc Bình Giang, khẳng định sẽ lọt vào đuổi giết của phản tặc.”

Phương Tri Hành cười ha hả nói: “Không sao, dù sao tao cũng nhiều nợ lắm.”

Một người một chó không chần chờ mà nghênh ngang đi vào trấn Hắc Thạch.

Lúc này trấn Hắc Thạch vô cùng náo nhiệt.

Có người giết phản tặc ở bên đường, đánh thương nặng 7 8 tên phản tặc, thu hút rất nhiều phản tặc.

Bọn họ nổi giận tiến hành đuổi bắt.

Nào ngờ…

"Chính, chính là hắn!"

Một phản tặc đột nhiên chỉ tay về phía Phương Tri Hành đang bước đến từ đằng xa, hét toáng lên.

Mấy trăm tên phản tặc đồng loạt quay đầu, tầm mắt dịch chuyển lên trên người Phương Tri Hành.

Nhưng ánh mắt của bọn họ lại bị Tế Cẩu hấp dẫn.

Đây là lần đầu rất nhiều người nhìn thấy cự lang hung ác đến vậy, nên bị dọa đến mức chân mềm nhũn.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0