Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 579 - Chương 579: Đoạt Ái (2)

Chương 579: Đoạt ái (2) Chương 579: Đoạt ái (2)

Chương 579: Đoạt ái (2)

Ngay sau đó, điều kiện max cấp cũng hiện ra.

[Điều kiện để đạt Dương Dương Kiếm Kinh tầng thứ nhất max cấp:

1, Tham ngộ và nắm giữ áo nghĩa người kiếm hợp nhất (chưa hoàn thành)

2, Đọc nội dung công pháp: 10 lần, hơn 500 lần đồ đằng Quan Tưởng đồ (chưa hoàn thành)

3, Săn giết dị thú loài dê cấp 4: 8 con (chưa hoàn thành)

4, Mài thành hình một thanh kiếm thai (chưa hoàn thành)]

"Chỉ có 4 điều kiện à?"

Phương Tri Hành thầm lắc đầu, cậu chỉ đùa giỡn đại đao, kiếm pháp lại là một phong cách khác, quả nhiên không hợp với cậu.

Cậu không định tu luyện bộ này.

"Ác tặc, ta sẽ giết ngươi!"

Đúng lúc này, Vương Giai Vân đột nhiên móc ra một cây chuỷ thủ, lướt người về phía Nhạc Bình Giang, rồi chọc đao lên trên người gã.

Phụt!

2 mắt của Nhạc Bình Giang trong nháy mắt trừng lão đại, trừng mắt nhìn Vương Giai Vân cầm đao đâm qua đây.

Nhưng gã đang bị thương nặng, cả người mệt lả, không thể động đậy được nữa.

"Ọe!" Miệng của Nhạc Bình Giang phun ra một ngụm máu, bắn tung toé lên trên mặt của Vương Giai Vân.

Vẻ mặt gã không cam lòng và tuyệt vọng, chậm rãi trượt từ trên ghế xuống, sắp không còn khí tức.

"A, Nhạc thống lĩnh bị giết rồi!"

Lông tơ của đám phản tặc dựng đứng, hoảng sợ muốn chết, có người thì ngây ra tại chỗ không biết làm sao, có người thì nhấc chân lên muốn bỏ chạy.

Phương Tri Hành thu hồi Quan Tưởng đồ và công pháp, chuyển tay trả lại cho Vương Giai Vân.

"Đại hiệp, không cần đâu?"

Vương Giai Vân lau đi vết máu trên mặt, trong lòng vô cùng vui sướng, kinh ngạc nói.

Nhưng Phương Tri Hành lắc đầu nói: "Bộ công pháp này không thích hợp với ta, không có tác dụng gì với ta cả."

Vương Giai Vân chần chờ nói: "Vậy ta nên báo đáp ngài thế nào?"

Phương Tri Hành cười nói: "Không cần báo đáp, dù sao Nhạc Bình Giang cũng là do cô giết, ta chỉ giúp được chút mà thôi."

Vương Giai Vân suy nghĩ một lúc, sau đó xoay người dạo một vòng ở trong thư phòng.

Cô nhanh chóng chuyển 2 cái rương lớn, rồi mở nó ra.

Trong một cái rương đựng đầy bánh vàng, cái rương còn lại thì đựng các loại có giá trị như tiền đồ trang sức.

"Tiền tài mà Nhạc Bình Giang vơ vét trong nhà ta phần lớn đều ở chỗ này, xin đại hiệp nhận cho." Vương Giai Vân trịnh trọng nói.

Phương Tri Hành híp mắt lại, lãnh đạm nói: "Làm người thì phải hiểu chừng mực, cô còn muốn gì không?"

Vương Giai Vân lần nữa quỳ xuống, dập đầu nói: "Đại hiệp, cả nhà ta bị hại, không chỗ nương tựa, nhưng nhà ta còn có một người bà con xa ở bên trong ‘thành Đan Vân’, hy vọng đại hiệp có thể hộ tống ta đến bên đấy."

Cô ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng thương nói: "Đợi đến thành Đan Vân, ngoại trừ số tiền tài này, ta sẽ tặng ngài một phần quà lớn khác."

Phương Tri Hành híp mắt lại, tặc lưỡi nói: " y dô, cô còn có quà lớn à?"

Vương Giai Vân trả lời: "Tổ thượng nhà ta có mua 3 tòa nhà ở thành Đan Vân, mỗi một tòa có giá trị không dưới trăm vạn đồng tiền."

Phương Tri Hành hiểu rõ, cậu hỏi: "Thành Đan Vân ở phía nào?"

"Phía nam."

Vương Giai Vân đáp lại: "Thành Đan Vân ở thượng du của thủ phủ Đam Châu, cách nhau chưa đến 280 dặm."

Phương Tri Hành không khỏi trầm ngâm.

Lúc này, Tế Cẩu truyền âm đến: "Tính toán cẩn thận thì vụ mua bán này không thiệt. Mày mất đi sự ủng hộ của môn phiệt, sau này phải kiếm tiền dựa vào bản thân, cơ hội kiếm một lần nhiều tiền như vậy không nhiều đâu."

Phương Tri Hành nghĩ lại thì thấy cũng đúng, cậu tiêu thụ rất lớn, tiền có nhiều đi chăng nữa thì cũng có lúc xài hết, phải chuẩn bị nhiều hơn mới được.

"Ừm, dù sao cũng tiện đường."

Vì vậy, Phương Tri Hành gật đầu nói: "Được, cô cùng đi theo ta đi."

Một lát sau, một chiếc xe ngựa công khai rời khỏi Vương phủ, xuyên qua phố dài, rời khỏi trấn Hắc Thạch.

Phu xe là Vương Giai Vân, còn Phương Tri Hành và Tế Cẩu thì ngồi trong xe.

Vương Giai Vân là người bản xứ nên hơi quen thuộc với tình hình đường xá xung quanh, trái lại tiết kiệm cho Phương Tri Hành rất nhiều tinh lực.

Tạch tạch tạch!

Xe ngựa chạy trên đường cái, càng đi càng xa.

Nhoáng cái đã đến chạng vạng.

"Đại hiệp, sắc trời đã tối, phía trước có một thôn trang, chúng ta có thể đi tìm nơi ngủ trọ."

Vương Giai Vân im lặng cả chặng đường đột nhiên mở miệng nói.

Phương Tri Hành gật đầu nói: "Được."

Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại.

Phương Tri Hành bước xuống xe ngựa, vừa nhìn quanh thì không khỏi nhíu mày.

Thôn trang trước mắt đã bị hủy bởi lửa lớn, một mảng cháy đen, chỉ có 2 3 căn nhà tranh là may mắn còn tồn tại.

Trên mặt đất là xương trắng lả tả, xung quanh không một người sống sót.

Vương Giai Vân nhìn thấy cảnh tượng này thì bực tức nói: "Mẫu thân của ta đến từ thôn này, phản tặc vừa đến thì chiến tranh khắp nơi, giết người phóng hỏa, cướp lương thực cướp tiền, hủy hết mọi thứ."

Phương Tri Hành không có ý kiến gì về lời nói này.

Theo những gì mà cậu nghe với nhìn thấy, thau vì nói là bách tính nghèo khổ khởi nghĩa, chi bằng nói đây là một trận bạo động.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0