Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 580 - Chương 580: Thành Trống

Chương 580: Thành trống Chương 580: Thành trống

Chương 580: Thành trống

Người bị môn phiệt ức hiếp thời gian lâu dài, một khi quyết định phản kháng, quả thật không thể đo lường loại phá hoại điên cuồng đến cực điểm này được.

Phương Tri Hành bước vào một căn nhà tranh, dạo một vòng, phát hiện đồ bên trong bị cướp sạch, ngay cả nồi bát hồ lô bồn đều không để lại.

Bọn họ ở lại nơi này một đêm, sáng hôm sau sẽ tiếp tục lên đường.

3 ngày sau, 2 bọn họ đã đến “trấn Tây Phong”.

May mắn là “trấn Tây Phong” nằm bên trong “huyện Ngọc Lan”, là một trong 2 huyện thành chưa bị phản tặc chiếm cứ.

Vương Giai Vân điều khiển xe tiến vào trong trấn, phát hiện trên trấn cũng là một mảng tiêu điều.

Nhà người có tiền tranh nhau chạy nạn, số còn lại đều là mấy bách tính nghèo khổ, hoặc là không đi được, hoặc là không có chỗ để đi.

Trên trấn có một khách điếm vẫn còn mở.

Chủ tiệm là đôi phu thê già, có lẽ bọn họ cảm thấy không trốn được, thay vì chết ở bên ngoài thì chi bằng chết trong nhà.

Đôi phu thê già nhiệt tình tiếp đãi Phương Tri Hành.

"Ông chủ, chuẩn bị nước tắm cho ta đi."

Phương Tri Hành không kịp chờ đợi mà dặn dò.

Chạy trốn mấy ngày qua khiến cậu không có cơ hội tắm gội, trên người đã sớm hôi thối.

Tế Cẩu càng thối hơn, thối muốn chết.

Đôi phu thê già nhanh chóng nấu nước nóng, làm 3 bồn tắm lớn.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu ở chung một phòng, hai người họ vui thích tắm gội.

Vương Giai Vân thì ở sát vách, cô cũng đi tắm gội.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng hôm sau, Phương Tri Hành đẩy cửa đi ra ngoài, vừa quay đầu đã nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục màu trắng đứng ở hành lang.

Nữ tử có mái tóc dài như thác nước, mắt ngọc mày ngài, trong đôi mắt thâm sâu hiện ra ánh sáng yếu ớt.

Khuôn mặt của cô trắng nõn, vóc người xinh xắn, thanh xuân đẹp đẽ.

Cô đứng ở nơi đó, đôi chân thon dài khỏe đẹp, vòng eo siết chặt, bộ ngực cao ngất nổi bật.

Phương Tri Hành nhíu mày lại, Vương Giai Vân rửa đi khuôn mặt bị bẩn để lộ ra tư sắc đúng là vô cùng đẹp mắt, có mấy phần động lòng người.

Cậu từng thấy qua không ít người đẹp, nhưng người có thể khiến cậu thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp vốn không nhiều.

Vương Giai Vân chỉ kém với cảm giác kinh ngạc vì đẹp chết người không đền mạng một tí thôi.

"Đại hiệp."

Vương Giai Vân nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay người lại, vén váy thi lễ với Phương Tri Hành, lộ ra nụ cười tươi nhàn nhạt khiến người ta rất thoải mái.

Phương Tri Hành gật đầu, khen từ tận đáy lòng: "Ừm, không hổ là tiểu thư thế gia vọng tộc, duyên dáng yêu kiều, như hoa như trăng."

Khuôn mặt của Vương Giai Vân ửng đỏ, cúi đầu nói: "Tiểu nữ tử chẳng qua bình thường, chỉ cần đại hiệp không chê là được."

Cô vừa dứt lời, Tế Cẩu đi ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Vương Giai Vân thì mắt chó hơi trừng lớn, truyền âm đến : "Ôi, nữ tử này có mấy phần tư sắc đấy, có thể làm điều kiện 4 rồi."

Phương Tri Hành không khỏi trợn mắt, cạn lời: " m Dương Hòa Hợp không phải là ai cũng chịu đựng được."

Tế Cẩu không cho là đúng, nó đáp lại: "Hiện tại Vương Giai Vân không chỗ nương tựa, với thực lực của mày, cho cô ta chút lợi ích, cô ta tự nhiên sẽ nghiêng đổ vì mày, thậm chí còn yêu thương nhung nhớ, cởi áo nới thắt lưng đấy."

"Chậc, đừng dùng mắt chó coi thường người khác."

Phương Tri Hành “xuỵt” một tiếng rồi đáp: "Mày nghĩ kỹ xem Vương Giai Vân là hạng người gì.

Cả nhà cô ta bị nhạc Bình Giang sát hại, chỉ có một mình cô ta trốn ra ngoài, có lẽ là có vận may, nhưng cũng nhất định là có trí khôn và thực lực.

Còn nữa, sau khi cô ta thoát khỏi họa diệt môn, không thoát đi xa ngay lập tức, trái lại trốn ở trấn Hắc Thạch đợi phát động bất cứ lúc nào, phải có đầu óc và can đảm gì chứ?

Mặt khác, sau khi cô ta thấy tao giết phản tặc đã quả quyết lựa chọn liên thủ với tao, dùng lợi ích để dẫn dụ, nói đôi ba câu đã thành công kéo tao xuống nước.

Bây giờ đang là thời kỳ rối loạn, trước đó cô ta làm cho bản thân dơ bẩn, nhưng hôm nay lại cố ý để lộ ra vẻ đẹp, tại sao chứ?"

Phương Tri Hành tổng kết nói: "Mày có thể không nhiều đầu óc bằng Vương Giai Vân đâu, cẩn thận nữ nhân này chút đi!"

"..."

Tế Cẩu bị nói đến ngây ra, trong lúc nhất thời không phản bác được.

Tạch tạch tạch!

Không bao lâu sau, xe ngựa đi ra khỏi cổng lớn của khách điếm, xuyên qua đường lớn, rời khỏi trấn Tây Phong.

Vương Giai Vân điều khiển xe tiến về phía trước dọc theo quan đạo, đi về phía huyện thành Ngọc Lan.

Đi nửa ngày, lúc này người trên quan đạo dần nhiều hơn.

"Đại hiệp, toàn là người chạy nạn…"

Vương Giai Vân nhắc nhở.

Phương Tri Hành vén màn cửa sổ lên nhìn, người ở hai bên đường nhốn nháo, phần lớn là bách tính chạy nạn, chuyển nhà.

Bọn họ đều ngược hướng với xe ngựa.

Phương Tri Hành thấy vậy thì dặn dò: "Hỏi thăm đôi chút, xem bọn họ đến từ đâu?"

Vương Giai Vân dừng xe ngựa lại, chặn mấy người chạy nạn rồi trò chuyện một lúc với bọn họ.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0