Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 581 - Chương 581: Thành Trống (2)

Chương 581: Thành trống (2) Chương 581: Thành trống (2)

Sau đó cô nhanh chóng quay lại xe, tỉ mỉ nói: "Đại hiệp, những người này chạy đến từ phương hướng của huyện thành Ngọc Lan."

Phương Tri Hành kinh ngạc nói: "Sao vậy, huyện thành Ngọc Lan đã bị phản tặc công chiếm rồi à?"

"Không có."

Vương Giai Vân lắc đầu: "Nhưng bọn họ nghe nói mấy ngày nữa phản tặc sẽ tấn công thành, sợ cuốn vào chiến hỏa nên mới chạy trốn."

Cô nói đến đây thì bổ sung thêm: "Có người nói, sau khi hắn nghe huyện lệnh đại nhân đã bỏ thành mà chạy, mới lựa chọn trốn chạy theo."

Phương Tri Hành hiểu ra, cậu trầm ngâm nói: "Không sao, dù sao chúng ta cũng mang theo đầy đủ lương khô."

Vương Giai Vân gật đầu rồi tiếp tục điều khiển xe đi.

Đến chạng vạng tối, xe ngựa đã đến huyện thành Ngọc Lan.

Cửa thành mở rộng ra, không có một thủ vệ nào cả.

Xe ngựa chạy nhanh vào thành.

Phương Tri Hành bước ra khỏi buồng xe, nhìn quanh một lượt, phát hiện nguyên cả con đường lớn ngựa chạy lại không có một người đi đường.

Gió thổi lá rụng, xoáy trên con đường lớn trống trải.

Cả tòa thành là một mảng tĩnh mịch, 10 nhà thì 9 nhà bỏ trống.

"Đù, mọi người chạy hết rồi, đây là tử thành rồi!"

Tế Cẩu vô cùng kinh ngạc, chưa bao giờ thấy trong một tòa thành có thể có đến mấy vạn người lại chạy đi hết như vậy.

Vương Giai Vân rung động, cô than thở: "Tham Lang đại nghịch vô cùng tàn bạo, những nơi đi qua, hắn đều suất lĩnh phản tặc giết người như mạ, tàn sát hàng loạt người dân trong thành, 7 tòa thành bị công chiếm thì có 4 tòa chịu khổ tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Lão bách tính hoặc là bị cuốn theo gia nhập vào đại quân phản tặc, hoặc là bị giết chết."

Phương Tri Hành thu hồi ánh mắt, trầm ngâm nói: "Sắc trời đã tối, chúng ta tìm một nơi đặt chân trước, ngày mai lại đi tiếp."

"Rõ."

Vương Giai Vân điều khiển xe ngựa đi đến gần cửa nam, tiến vào một căn nhà dân không người.

Hai người một chó nhanh chóng thiếp đi.

Lúc nửa đêm, lỗ tai của Tế Cẩu khẽ động, đột nhiên giật mình tỉnh lại, đang muốn truyền âm.

Đã thấy Phương Tri Hành xoay người ngồi dậy.

Nó thấy thế thì ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Tuy nó là chó, có thính giác nhạy cảm, nhưng Phương Tri Hành là Cửu Ngưu cảnh, lỗ tai còn bén nhạy hơn cả nó.

Phương Tri Hành bước xuống giường, truyền âm đến: "Có người leo tường tiến vào trong viện rồi."

Tế Cẩu đáp lại: "Ừm, ta chỉ nghe được tiếng bước chân."

Một người một chó mở rộng cửa lao ra thì thấy một bóng đen lén lút mở cửa, lại quay người đi kéo xe ngựa.

Bóng đen có vóc người gầy yếu, động tác vụng về, dường như ngay cả dắt dây cương như thế nào đều không biết.

Nhìn điệu bộ thì bóng đen rõ ràng là muốn trộm xe ngựa.

"Khụ!"

Phương Tri Hành đột nhiên ho khan.

Bóng đen bị dọa sợ, thất kinh, vứt bỏ dây cương, chạy vọt ra ngoài.

"Gâu!"

Tế Cẩu đột nhiên nhảy đến đằng trước của bóng đen, chắn cửa, chặn đường đi của hắn lại.

Nhưng bóng đen vẫn không chết tâm, chạy về phía tường, muốn leo lên tường chạy trốn, nhưng mới bò lên thì đã trượt tay ngã xuống.

"Ây dô đô…"

Bóng đen lật nghiêng trên mặt đất, ôm thắt lưng kêu đau.

Phương Tri Hành đốt lửa, ánh sáng chiếu qua để lộ ra một thiếu niên rối bù, y phục tả tơi, có dáng vẻ của 12-13 tuổi.

"Ngươi là ăn mày à?"

Phương Tri Hành không biểu cảm, giấc ngủ bị quấy rầy khiến tâm trạng của cậu hơi khó chịu.

Thiếu niên kêu lên: "Ai là ăn mày chứ, tiểu gia đây là người của Huyết Phủ bang."

Hắn nói xong thì móc ra một chiếc búa nát từ sau thắt lưng, mặt ngoài rỉ sét loang lổ, đốn củi còn tốn sức.

Đúng lúc này, một tiếng cọt kẹt vang lên.

Vương Giai Vân đi ra, bước nhanh đến bên cạnh Phương Tri Hành, nhìn lướt qua thiếu niên, hàng mi thanh tú cau lại.

Niên thiếu vừa nhìn rõ dáng vẻ của Vương Giai Vân thì kinh ngạc, ánh mắt đều nhìn thẳng.

Phương Tri Hành nghiêng đầu hỏi: "Nghe qua Huyết Phủ bang chưa?"

Vương Giai Vân đáp lại: "Huyết Phủ bang là bang phái lớn đứng đầu của huyện Ngọc Lan, có danh tiếng rất lớn."

Nghe vậy, thiếu niên lấy lại tinh thần, giơ búa lên bày ra tư thế rất dọa người, reo lên: "Mau thả tiểu gia đi, nếu không búa của tiểu gia không có mắt đâu."

Phương Tri Hành không nhịn được mà cười lên, hỏi: "Sao ngươi chưa chạy khỏi thành? Không lẽ là bị Huyết Phủ bang vứt bỏ rồi?"

Sắc mặt của thiếu niên đỏ lên, hắn thẹn quá thành giận nói: "Nói bậy, bang chủ đại nhân đích thân dặn dò ta ở lại giữ huyện thành, ở ẩn."

Nghe xong lời này, hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.

Sau một lúc lâu, Phương Tri Hành không còn hăng hái, cậu khua tay nói: "Cút đi."

Tế Cẩu nhường đường.

Thiếu niên nửa ngờ nửa tin, cẩn thận rút lui đến cánh cửa, xoay người bỏ chạy, nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối.

"Hây, thì ra là một thằng nhãi ngốc nghếch!"

Tế Cẩu cạn lời, buông tiếng thở dài.

Bọn họ đóng cửa lại, quay ngược về phòng ngủ tiếp.

Nhoáng cái đến tờ mờ sáng.

Hai người một chó dậy thật sớm, ăn một chút lương khô cho đỡ đói, sau đó điều khiển xe rời đi.

Nào ngờ, vừa mở cửa thì phát hiện trong góc tường ngoài cửa có một kẻ ăn mày.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0