Chương 582: Thành trống (3)
Chương 582: Thành trống (3)
Kẻ ăn mày nghe thấy tiếng mở cửa thì mơ màng tỉnh lại, tinh thần trong nháy mắt run lên, hấp tấp chạy đến.
Vương Giai Vân liếc nhìn thiếu niên Huyết Phủ bang, cau mày nói: “Sao lại là ngươi?”
Thiếu niên gãi đầu cười ngây ngô nói: "Tỷ tỷ, ta cũng muốn rời khỏi huyện thành, tỷ có thể dẫn ta đi một đoạn không?"
Vương Giai Vân trừng mắt nhìn rồi bật cười nói: "Ngươi biết bọn ta đi đâu không mà bảo bọn ta dẫn ngươi đi một đoạn?"
Thiếu niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đi đâu mà chẳng giống nhau, tỷ đi đâu thì ta sẽ theo đó."
Vương Giai Vân chần chờ, nghiêng mắt ra phía sau buồng xe.
Phương Tri Hành không nói gì, sắc mặt của cô lạnh xuống, lắc đầu nói: "Ngươi muốn đi đâu thì đi, cha!"
Bánh xe chuyển động.
Xe ngựa cấp tốc ra khỏi thành, lướt nhanh trên đạo quan.
Vương Giai Vân quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy không nhìn nổi nữa, biểu cảm thay đổi ngay tức khắc.
Thiếu niên chạy theo như điên, đi theo phía sau xe ngựa.
Vương Giai Vân thấy thế thì quất dây cương, để xe ngựa chạy nhanh hơn, lao về phía trước.
Dần dà, thiếu niên đó bị bỏ lại ở đằng sau rất xa, không còn bóng dáng.
Vương Giai Vân âm thầm thở phào, lúc này mới điều khiển xe đi về phía trước với tốc độ bình thường.
Đến xế trưa, xe ngựa dừng lại ở ven đường.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu bước xuống xe, ngồi ở ven đường ăn bữa trưa, tiện thể để con ngựa nghỉ ngơi một lúc.
Phương Tri Hành đột nhiên quay đầu, đồng tử co rụt lại, tầm mắt ném về con đường đi đến đây.
"Sao vậy?"
Tế Cẩu nghiêng đầu xem xét.
Sau nháy mắt, nó đứng bật dậy, trên khuôn mặt chó tràn ngập vẻ khó tin.
Nhìn thấy người chạy đến từ đằng xa lúc đầu chỉ là một chấm đen, hình ảnh dần rõ ràng hơn, thình lình chính là thiếu niên Huyết Phủ bang.
"A đù!"
Tế Cẩu vô cùng ngạc nhiên, nó kinh ngạc hét lớn: "Thằng nhãi đấy sao vậy, kiện tướng chạy cự li dài à?"
Lúc này, Vương Giai Vân cũng quay đầu, vừa nhìn thấy thiếu niên thì miệng không khỏi há thật lớn, khó tin.
Niên thiếu chạy đến trước mặt bọn họ, thở hổn hển, kêu lên: "Xem, xem như là đuổi kịp các ngươi rồi."
Phương Tri Hành chậm rãi đứng lên, 2 mắt chợt biến thành màu đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
"Cường độ khí huyết không cao, chỉ là người thường?"
Hàng lông mày của Phương Tri Hành nhíu lại, đột nhiên vươn tay vỗ ra một chưởng đánh lên không khí.
Phù!
Gió mạnh đột nhiên nhấc lên!
Thiếu niên bị gió thổi bay ngược ra ngoài, thét chói tai, tạo thành đường vòng cung thật cao, sau đó rơi xuống khe nước nhỏ bên đường.
Tõm!
Bọt nước bắn lên cao.
"Chúng ta đi thôi."
Phương Tri Hành không chần chờ nữa, cậu cấp tốc nhảy lên xe ngựa, đích thân điều khiển xe.
Tế Cẩu và Vương Giai Vân bị chậm một nhịp, nhưng cũng cấp tốc leo lên xe.
Tạch tạch tạch!
Xe ngựa chạy như điên, mang theo bụi mù cả đường.
Khoảng 2 tiếng sau, xe ngựa nhanh chóng đi đến quận thành.
Quận thành của quận Hạ Hà kém xa sự phồn hoa của quận Thanh Hà, quy mô thành thị chỉ bằng một nửa của quận Thanh Hà.
Quận thành chưa bị phản tặc công phá, nhưng nạn dân các nơi đều chen chúc đến, dẫn phát hỗn loại khó có thể tưởng tượng.
Cửa thành đã sớm đóng cửa, chỉ cho phép ra, không cho phép vào.
Phương Tri Hành vốn dự định đi ngang qua quận thành, nhìn điệu bộ này, nhất định phải vòng qua rồi.
Lộ trình của đường vòng có thể sẽ phải mất 3-4 ngày.
Vì vậy!
Phương Tri Hành hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, cậu dứt khoát bỏ lại xe ngựa, đi vòng qua tường thành.
Vương Giai Vân thấy thế, không nhịn được mà hỏi: "Đại hiệp, chẳng lẽ ngài muốn vượt qua tường để vào thành à?"
Phương Tri Hành gật đầu nói: "Vượt qua tường thành không phải là chuyện khó, thậm chí xông mạnh vào thành rồi rời đi ta còn làm được, nhưng ta không muốn bị chú ý quá."
Hô hấp của Vương Giai Vân không khỏi dừng lại, cô ngưng mắt liếc nhìn Phương Tri Hành.
Dần dà, hoàng hôn buông xuống.
Thủ vệ trên tường thành bắt đầu thay quân rồi.
Nhân cơ hội này, Phương Tri Hành vươn tay ra.
Vương Giai Vân hơi đỏ mặt, tiến lên trước.
Phương Tri Hành ôm chặt lấy cô giơ lên, cánh tay đệm lên trên mông cô.
Hô hấp của Vương Giai Vân hơi nặng nề, cô ôm lấy cổ của Phương Tri Hành, khuôn mặt đỏ rực như quả táo chín khiến người ta thèm thuồng.
Tay phải của Phương Tri Hành ôm lấy Vương Giai Vân, trái tay xách cổ sau của Tế Cẩu, giậm chân phóng lên khỏi mặt đất.
Bịch!
Mặt đất nổ tung.
Hai người một chó nhảy lên trên tường thành, sau đó điểm mũi chân, lần nữa kéo lên, lướt qua rồi đáp xuống tường thành phía đối diện.
Toàn bộ quá trình được làm liền một mạch, không có chút sợ hãi nào.
Không bao lâu sau, bọn họ bước ra từ trong một ngõ nhỏ, tiến vào đường lớn.
Chỉ một thoáng, đoàn người trên đường đều quăng ánh mắt kinh ngạc đến, bị Tế Cẩu thu hút.
Phương Tri Hành thấy vậy thì lấy ra sợi dây thừng ở trong túi hành lý, buộc lại thành thòng lọng.
*Thòng lọng là một vòng ở cuối sợi dây trong đó nút thắt chặt khi chịu tải và có thể nới lỏng mà không cần tháo nút.