Chương 589: Chuyện lớn (2)
Chương 589: Chuyện lớn (2)
Tế Cẩu nghe thấy lời này thì ý thức được Vương Giai Vân thật sự có chỗ nào đó không đúng.
Đổi lại là nó, tuyệt đối không dám thả Tiểu Phủ Đầu vào phòng, còn ngủ cùng mình nữa chứ.
Điều này phải có bao nhiêu nội tâm chứ?
Còn nữa, dọc theo đường đi, biểu hiện của Vương Giai Vân hình như là hơi thành thục.
Theo lý, cô chỉ là một tiểu thư nhà giàu của trấn Hắc Thạch mà thôi, nhưng dù cô điều khiển xe ngựa đi đường, hay là các biểu hiện khác của cô đều không hiện ra chút tính khí nào của một đại tiểu thư.
Nói chung là quá tà dị!
Chứ đừng nhắc tới người mà Tiểu Phủ Đầu dây dưa là Vương Giai Vân, không phải là Phương Tri Hành cậu.
Vì vậy, Phương Tri Hành muốn thoát khỏi Tiểu Phủ Đầu, vứt bỏ Vương Giai Vân là lựa chọn tất nhiên.
Nhoáng cái đã đến đêm dài vắng người.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu lặng lẽ bước ra khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi khách điếm.
Trong phòng của cậu chỉ còn lại 2 cái rương, chính là tiền của mà Vương Giai Vân tặng, còn có một lá thư tạm biệt.
Không cần tiền nữa.
Phương Tri Hành cảm giác chút tiền này của Vương Giai Vân hơi khó ăn, nên dứt khoát không cần nữa.
Một người một chó xuyên qua ngõ nhỏ, đi ngang qua quận thành, cuối cùng vượt qua tường thành, rời khỏi quận thành không chút sợ hãi nào.
Hai người họ đi thẳng theo quan đạo, đuổi đến nửa đêm.
Rạng sáng qua đi, phía chân trời hiện lên một vòng trắng bạc.
Phía trước xuất hiện một ngọn núi lớn.
Phương Tri Hành móc ra một phần bản đồ từ trong lồng ngực, rồi mở ra.
Đây là phần bản đồ mới nhất mà cậu mua ở quận thành, đánh dấu lộ tuyến tương đối rõ ràng.
"Ngọn núi này tên là 'núi Nam Bình', nó là một màn chắn thiên nhiên đứng vững ở phía nam quận thành."
Phương Tri Hành nhanh chóng tìm một vị trí chuẩn xác của mình trên bản đồ, trầm ngâm nói: “Xuyên qua núi Nam Bình rồi tiến về phía nam 200-300 dặm thì có thể đi đến ‘sông Trọc Sa’, vượt qua con sông lớn đấy thì có thể rời khỏi quận Hạ Hà."
Tế Cẩu nghe tỉ mỉ rồi đáp lại: "Chỉ tính toán dựa theo lộ trình thì không xa cho lắm."
Phương Tri Hành phân tích: "Tao đã nghe ngóng, mỗi một bến phà của sông Trọc Sa đã bị đại quân phản tặc khống chế, muốn vượt qua sông chỉ sợ là hơi khó."
Tế Cẩu không sao cả nói: "Phản quân toàn là đám ô hợp, không ngăn cản được Cửu Ngưu cảnh mày đâu."
Nhưng Phương Tri Hành lại không nghĩ như vậy, tầng chót của phản quân có lẽ là đám ô hợp, nhưng tầng trên tuyệt đối là người có năng lực.
Tham Lang đại nghịch có thể rút lui bình yên từ quận Thanh Hà thì có thể chứng minh không thể xem thường thực lực.
"Ừm, nghỉ ngơi tí đi."
Phương Tri Hành ngồi xuống dưới một cây lớn, lấy ra lương khô bắt đầu ăn.
Tế Cẩu cũng ăn một viên Nhục Đan thượng phẩm cấp 3, thức ăn của nó thật sự là rất tốt.
Chỉ nhìn cách nuôi dưỡng, Phương Tri Hành chưa bao giờ bạc đãi nó.
"Chậc?"
Một lát sau, Tế Cẩu đột nhiên ngẩng đầu, dựng lỗ tai lên, nhìn về phía núi Nam Bình.
"Sao vậy?"
Phương Tri Hành thấy vậy cũng quay đầu sang, đồng tử của cậu không khỏi co rụt lại.
Chỉ thấy trên núi Nam Bình hiện ra từng bụi mù màu đen, mơ hồ có ánh lửa chớp động.
Tế Cẩu truyền âm đến: "Tao nghe thấy tiếng sói tru, có thể là tọa lang của Lang Kỵ Binh."
*Tọa lang: sói cưỡi của Lang Kỵ Binh.
Phương Tri Hành không khỏi nhíu mày, kinh ngạc nói: "Lẽ nào trên núi Nam Bình đang đánh chiến?"
Tế Cẩu gãi yết hầu, cuống cuồng nói: "Tiếng sói tru rất nhiều, không chỉ một con đang gào thét, mà còn khiến tao muốn gào thét theo."
Phương Tri Hành thấy vậy, cậu không nói nhiều mà trực tiếp lấy ra dây buộc chó, buộc miệng của Tế Cẩu lại.
"Ưm ưm!"
Tế Cẩu trừng mắt chó, căm tức Phương Tri Hành, bày tỏ bất mãn và kháng nghị.
Phương Tri Hành không thèm để ý đến nó, chỉ nói: "Tạm qua đấy xem tình hình đi."
Một người một chó bỏ qua quan đạo, ghé vào trong rừng, chạy về phía chân núi.
Ở xa xa, hai người họ ngửi thấy một mùi khét phiêu tán qua đây.
Phương Tri Hành điểm mũi chân, nhảy lên trên đỉnh của một cây lớn, phóng mắt nhìn đi.
Vừa nhìn đã không chịu nổi, lửa trên núi Nam Bình cháy hừng hực, cây cối thiêu đốt thành mảnh, khói đặc cuồn cuộn, cách rất xa đều cảm giác sặc sụa.
"Phương Tri Hành, có tiếng bước chân!"
Tế Cẩu đột nhiên truyền âm nhắc nhở, nó quỳ rạp trên mặt đất nghe thấy gì đó.
Phương Tri Hành ngưng mắt, nhanh chóng phát hiện dưới chân núi có bóng người chuyển động.
Chỉ thấy từng Lang Kỵ Binh mặc khôi giáp lao xuống từ trên núi, tụ tập dưới chân núi.
Nhìn điệu bộ này giống như là nếm mùi thất bại, đang hốt hoảng lùi lại vậy.
Phương Tri Hành nhảy xuống, sắc mặt âm tình bất định.
Tế Cẩu hỏi: "Sao rồi, hết đường đi rồi à?"
Phương Tri Hành gật đầu nói: "Lửa lớn đốt núi, không biết phải cháy đến năm tháng nào nữa."
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, lửa trên núi một khi cháy thì sẽ không dứt được, thiêu đốt mấy tháng còn được.
Hai người họ không thể nào xuyên qua núi lửa, vẫn chưa mạnh đến mức độ đó.