Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 590 - Chương 590: Chuyện Lớn (3)

Chương 590: Chuyện lớn (3) Chương 590: Chuyện lớn (3)

Còn nữa, mặc dù hai người họ không sợ lửa, nhưng một khi con người tiến vào trong khu vực núi lửa, bị khói đặc làm cản trở tầm mắt tất nhiên sẽ chạy loạn như con ruồi không đầu.

Đường này không thông được!

Tế Cẩu không kìm được mà hỏi: "Còn có con đường khác không?"

Phương Tri Hành lấy ra bản đồ, lần nữa nghiên cứu, trầm ngâm nói: "Nếu đi về phía tây cũng có thể vượt qua núi Nam Bình, nhưng chúng ta phải đi qua ít nhất là 3 huyện, có thể phải chạy đi 1 2 tháng đấy."

Tế Cẩu không muốn làm, nó phàn nàn nói: "3 huyện đấy có lẽ đã sớm bị phản tặc công chiếm rồi…"

Lúc giao lưu tinh thần đột nhiên có tiếng bước chân lộn xộn truyền đến.

Một người một chó nhanh chóng ẩn nấp.

Không bao lâu sau, một đám Lang Kỵ Binh lao nhanh tới từ đằng xa.

Bọn họ không đi đường lớn mà lựa chọn xuyên qua rừng cây.

Có hơn 20 Lang Kỵ Binh chia thành 2 tốp.

Tốp phía trước nhanh chóng chạy qua, không hề dừng lại.

Phía sau có 2 con tọa lang bước đi chầm chậm.

Khôi giáp trên người của 2 Kỵ Binh cưỡi trên lưng tọa lang tương đối đẹp mắt, vóc người càng khôi ngô, hình như là đầu lĩnh của đám người này.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, không coi ai ra gì.

"Đại ca, không ngờ phản tặc thật sự có gan tấn công núi Nam Bình, bọn họ cho rằng núi Nam Bình dễ vượt qua đến vậy à?"

"Ha ha, mồi lửa này cháy được lắm, ngăn cách 10 vạn phản tặc, ít nhất cũng có thể thiêu chết 3 vạn nhân mã trong số đấy đúng không."

"Vâng, phản tặc là đám ô hợp, đâu qua được Lang Kỵ Binh chúng ta, mấy người đến xung phong liều chết, hãy giết tan tác bọn họ đi, chạy thục mạng khắp núi."

"Đúng vậy, nếu không phải quận trưởng đại nhân khẩn cấp truyền lệnh bảo chúng ta thu binh ngay, thì chúng ta hoàn toàn có thể phá hủy 10 vạn phản tặc một mạch rồi."

"Hây, đáng tiếc quá, huynh nói xem tại sao quận trưởng đại nhân lại đột nhiên hạ lệnh lùi lại vậy? Chúng ta rõ ràng là sắp toàn thắng rồi mà!"

"Ta cũng không rõ lắm, nhưng…"

2 Kỵ Binh giao lưu nói chuyện qua lại.

Lúc nói đến đây thì đại ca nhìn quanh một lượt, đè thấp âm thanh nói: “Ta nghe được tin tức, nói là núi Nam Bình sắp xảy ra chuyện lớn, ví dụ chúng ta không lùi lại thì mọi người đều sẽ chết trên núi.”

Một tiểu đệ khác thay đổi sắc mặt, tò mò nói: "Ồ, rốt cuộc là chuyện lớn gì vậy?"

Đại ca lắc đầu nói: "Người ta rất kín miệng, dù sao đây cũng là chuyện rất lớn, trăm năm khó gặp."

Tiểu đệ không khỏi quay đầu lại, phấn chấn nói: "Hay là chúng ta ở lại xem xem?"

Đại ca vội vàng nói: "Chớ có nhiều chuyện, quận trưởng đại nhân ra lệnh cho chúng ta phải quay về ngay, không được dừng lại."

Hắn nói xong câu đó thì 2 chân kẹp lại, tọa lang chạy như điên.

Sau một trận gió, 2 Lang Kỵ Binh biến mất ở trong rừng cây.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu cách hơn trăm mét bước ra, không kìm lòng được mà liếc nhìn nhau.

"Có tình hình gì vậy?"

Tế Cẩu trừng lớn mắt chó, nhìn về phía núi Nam Bình, trong lòng khó giải thích được.

Phương Tri Hành suy nghĩ rồi than thở: "Đi, chúng ta trở về đường cũ."

Tế Cẩu cạn lời: "Không phải đấy chứ, lại trở về quận thành à?"

"Ừm."

Phương Tri Hành hít thở sâu: "Xem ra không đi con đường núi Nam Bình được rồi."

Hai người họ bất đắc dĩ, xoay người trở về, đi tiếp hơn 10 dặm trong rừng cây rồi rẽ vào quan đạo.

Bọn họ đang đi thì chạm mặt với một lão hòa thượng đầu trọc mặc áo cà sa, đầu bóng loáng, trên cổ lộ ra chuỗi Phật, tay cầm bình rượu hồ lô.

"Hây, đây không phải là?"

Cả người của Phương Tri Hành căng thẳng, trong lòng hơi hồi hộp.

Tế Cẩu kinh ngạc nói: "Mày sao vậy?"

Phương Tri Hành trả lời: "Người kia là tà tăng Phá Giới."

Hô hấp của Tế Cẩu ngừng lại, ngạc nhiên hét lên: "A, sao gã lại ở quận Hạ Hà chứ?"

Tà tăng Phá Giới là cường giả dám khiêu chiến với 3 Cửu Ngưu cảnh, hơn nữa tính khí cực kỳ cổ quái.

Phương Tri Hành đã từng "chết" một lần ở trong tay của tà tăng Phá Giới.

Tế Cẩu vội vàng nói: "Chúng ta chạy mau đi?"

"Không kịp nữa rồi."

Phương Tri Hành nhanh chóng phủ quyết: "Lúc tao nhìn thấy tà tăng Phá Giới thì gã chắc chắn cũng nhìn thấy tao, chúng ta đột nhiên chạy đi trái lại sẽ khiến cho gã nghi ngờ."

Tế Cẩu hít dài một hơi rồi nói: "Vậy làm sao đây?"

Phương Tri Hành nói: "Duy trì bình tĩnh, đi bộ như thường, hy vọng gã sẽ không để ý đến chúng ta."

Tế Cẩu hơi cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn bất kỳ ai cả.

Song phương từ từ kéo gần khoảng cách, 30 mét, 20 mét, 10 mét.

Tà tăng Phá Giới liếc mắt nhìn qua, Phương Tri Hành thì nhìn không chớp mắt.

"Ha ha, bằng hữu đến cũng đã đến rồi, sao còn quay lại vậy?"

Tà tăng Phá Giới đột nhiên dừng bước, chắp tay cười nói: "Lẽ nào không phải ngươi đến quan sát Cấm Khu ra đời thế nào à?"

"Cấm Khu sinh ra?!"

Phương Tri Hành tâm thần khẽ động, quay đầu nhìn kỹ tà tăng Phá Giới.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0