Chương 597: Cấm Khu
Chương 597: Cấm Khu
Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Phương Tri Hành là nhìn giao diện hệ thống của Tế Cẩu.
[Số mạng còn lại: 10]
“Tế Cẩu, tao muốn hỏi mày 3 vấn đề.”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, dựng thẳng ba ngón tay lên.
“Thứ nhất, tao và mày có thể mơ cùng một giấc mơ không?”
“Thứ 2, mày chết một lần trong giấc mơ, có bị hệ thống tính vào tổn thất một mạng không?”
“Thứ 3, mày nhìn giao diện hệ thống của tao đi, điều kiện 5 và 6 đã hoàn thành, mà đó là chuyện đã xảy ra ‘trong mơ’ của tao.”
“À cái này???”
Tế Cẩu ngẩng đầu lên, nhất thời đầy mặt đều là người da đen dấu chấm hỏi, hoàn toàn không thể giải thích.
Nếu đó chính là ‘cảnh trong mơ’, thử hỏi làm sao nằm mơ có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Cái đó có khác gì bịa đặt vô căn cứ đâu?
Phương Tri Hành hơi im lặng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người trở về nhà dân, vội vàng lao về một căn phòng.
Tiếng két két vang lên.
Phương Tri Hành trực tiếp đẩy cửa ra, nhìn quanh trong phòng, chân mày không khỏi nhíu thành một cục.
Vương Giai Vân không ở trong phòng.
Hơn nữa trong phòng được quét khá sạch sẽ, không có bất kỳ vật phẩm bỏ quên nào.
Tế Cẩu đi theo tới, truyền âm đến: “Vương Giai Vân không ở đây, vả lại xe ngựa cũng không còn.”
Phương Tri Hành lập tức dặn dò nói: “Không phải mày thức tỉnh một kỹ năng huyết mạch bộc phát mới rồi hả? Thử xem.”
Tế Cẩu nhất thời giật mình, đúng ha, lúc Phương Tri Hành thăng cấp Cửu Ngưu cảnh, nó thức tỉnh một kỹ năng đỉnh của chóp.
“Thiên Địa Vô Cực, Bách Lý Truy Tung!”
Tế Cẩu run rẩy thân thể, thong thả nhắm mắt chó lại, trong đầu hiện lên mùi vị thuộc về riêng Vương Giai Vân, sau đó hít sâu một hơi.
Chỉ một thoáng, vô số khí tức vọt tới từ bốn phương tám hướng, một luồng chui vào trong mũi Tế Cẩu.
Giây lát sau, Tế Cẩu mở hai mắt, rất khẳng định nói: “Vương Giai Vân không ở trong phạm vi trăm dặm.”
Sắc mặt Phương Tri Hành trầm xuống, nhanh chóng chạy về phòng, kiểm tra đồ của mình.
Bọc hành lý còn ở đây, đồ vật không thiếu. Nhưng hai rương tiền bạc mà Vương Giai Vân tặng thì không còn.
Tế Cẩu cẩn thận nhớ lại nói: “Ở trong mơ, mày để hai rương tiền bạc đó ở trong phòng khách của ‘Thuý Trúc các’.”
Phương Tri Hành ừm, thong thả ngồi xuống, kiểm kê kim phiếu và tiền lẻ dưới thân mình.
Rất nhanh, cậu đưa ra một kết luận: “Thiếu tiền rồi, thiếu đúng tiền tao tiêu ở quận thành.”
Tế Cẩu trừng mắt nhìn, hoàn toàn hoang mang, buồn bực nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ mọi chuyện chúng ta trải qua trong mơ là thật hết?
Nếu đó là thật sự, vậy lúc này chúng ta đang trải qua lại là gì?”
Phương Tri Hành đáp: “Người có thể nằm mơ, có khả năng xuất hiện ảo giác, nhưng mày cảm thấy hệ thống có như vậy không?”
Tế Cẩu sợ hãi nói: “Có ý gì, chẳng lẽ đó không phải cảnh trong mơ, nhưng tao rõ ràng nhìn thấy mày nằm trên giường nằm mơ mà?”
Phương Tri Hành chỉ không trung hỏi: “Lúc mày tỉnh lại ở đây, với thời điểm mày chết đi sống lại, hẳn là cùng một thời gian đúng không?”
Tế Cẩu suy nghĩ, gật đầu nói: “Đúng thật.”
Phương Tri Hành liền nói: “Tao cũng vậy. Trước mắt điều duy nhất chúng ta có thể xác định chính là thời gian trong mơ và thời gian trong hiện thực nhất trí.
Nhưng mà tà tăng Phá Giới nhắc tới ‘3 năm’, gã cho rằng lần đầu tiên gã và tao gặp nhau là ba năm trước.”
“Gì, ba năm trước?!”
Tế Cẩu hít thở không thông, não nhanh chóng xoay chuyển nói: “Tao nói có khả năng tà tăng Phá Giới nhận sai người không?”
Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Từ trong miệng Tùy Giới Phúc, thân phận của tà tăng Phá Giới không đơn giản, gã có thể nắm giữ tuyệt kỹ nào đó, có thể liếc mắt đã nhận ra tao, không, chắc là sau khi tao đối diện với gã, gã đột nhiên nhận ra tao.”
Tế Cẩu khó có thể tưởng tượng, suy đoán: “Ừm, gã có thể nhớ đôi mắt của mày nhỉ, lúc mày quyết tâm, đôi mắt quả thực rất dọa người.”
Phương Tri Hành hít sâu, nhíu mày nói: “Kệ đi, trước rời khỏi đây rồi nói sau.”
Tế Cẩu cũng chờ không kịp nữa liền nói: “Đúng đúng, đậu mé nó không thể tưởng tượng, mau đi thôi.”
Một người một chó đi ra khỏi nhà dân, xoay người đi về phía cổng nam.
Hai người bọn họ nhìn con đường dưới chân còn có cổng nam rách nát, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.
Tế Cẩu đột nhiên hét lên: “Sáng hôm qua chúng ta đi qua con đường này một lần rồi, đúng không?”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, ấn tượng cực kỳ khắc sâu, khẳng định đi qua một lần, trừ khi ký ức của chúng ta đều xảy ra vấn đề.”
Trong lòng Tế Cẩu không khỏi hoảng hốt, tăng tốc dẫn đầu chạy ra khỏi cổng nam.
Vừa chạy ra!
Nó đột nhiên phanh gấp, ngẩng đầu nhìn quanh phía trước, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cảnh tượng ánh vào mi mắt không phải là đường lớn ngoài cổng nam, mà là con đường cưỡi ngựa trong thành.
Phương Tri Hành chợt dừng bước, hai mắt không khỏi phóng lớn một vòng.
Lúc này cậu rõ ràng đứng trên đường cái cưỡi ngựa.
Trên đường trống trải, không có một bóng ma, chỉ có gió to cuốn lá tàn đang xoay tròn.