Chương 598: Cấm Khu (2)
Chương 598: Cấm Khu (2)
Phương Tri Hành chợt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy phía sau có một cổng thành sừng sững.
Tình hình này giống như hôm trước cậu tiến vào huyện thành Ngọc Lan.
Tế Cẩu đột nhiên kêu lên: “Phương Tri Hành, nơi này vẫn là cổng nam!”
Phương Tri Hành cũng đã nhìn ra, hai người bọn họ rời khỏi huyện thành từ cổng nam, kết quả cũng tiến vào trong thành từ cổng nam.
Phương Tri Hành điểm mũi chân, đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, dừng trên thành lâu.
Đầu tiên cậu nhìn vào trong thành, phóng mắt nhìn lại, trong thành tràn ngập sương mù mỏng.
Sương mù màu xám lượn lờ không tiêu tan giống như u linh, lượn lờ giữa mỗi một con đường và kiến trúc.
Tình cảnh này!
Trong đầu Phương Tri Hành kìm lòng không đậu hiện lên những Cấm Khu mà cậu từng đi qua.
Tiếp theo, cậu lại quay đầu, lập tức nhìn thấy ngoài cổng thành là một đường lớn kéo dài về phía xa và rừng cây hai bên đường.
Cảnh sắc hơi quen mắt, rõ ràng chính là cảnh cậu nhìn thấy ngày hôm qua.
Phương Tri Hành do dự, thả người nhảy lên con đường lớn đó, hai chân đáp xuống đất.
Vù!
Bỗng nhiên, Phương Tri Hành thấy hoa mắt.
Ngay nháy mắt hai chân cậu chấm đất, đường lớn đột nhiên đổi thành đường cái cưỡi ngựa.
Tế Cẩu đứng ở bên cạnh cậu.
Ttrong lòng Phương Tri Hành chấn động, vội vàng hỏi: “Tế Cẩu, mày có nhìn thấy tao nhảy ra ngoài thành không?”
Tế Cẩu lắc đầu nói: “Không phải nha, tao thấy mày nhảy vào trong thành.”
Hô hấp Phương Tri Hành hoàn toàn ngưng trệ.
Tế Cẩu nháy mắt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ đây là quỷ đánh tường?!”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, dặn dò nói: “Tế Cẩu, mày chạy ra ngoài thành cho tao xem.”
“Được!”
Tế Cẩu nhanh chân chạy như điên.
Phương Tri Hành trơ mắt nhìn, Tế Cẩu chạy ra ngoài cổng thành.
Sau khi chớp mắt, nó lại xông ra với tốc độ tương tự, vòng về trước mặt Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành thấy vậy, chợt mở ra Đồng Tử Xích Huyết, ngồi xổm trước cổng thành.
Không cần dặn dò, Tế Cẩu lại bắt đầu chạy.
Nó vọt vào cổng thành, sau khi loé lên thì trực tiếp chui ra từ trong cổng thành.
Một vào một ra này vô cùng mượt mà, giống như cổng nam là cổng truyền tống.
Tế Cẩu dừng lại hỏi: “Thế nào, nhìn ra gì không?”
Phương Tri Hành lắc đầu, miêu tả: “Mày chạy nhanh về phía trước bằng đường thẳng, trong nháy mắt mày vượt qua cổng thành đột nhiên biến thành chuyển hướng 180 độ, chạy trở về.”
Trong lòng Tế Cẩu hoảng hốt, khiếp sợ nói: “Cái này gọi là gì, thời không nào đó sai lệch hả?”
Phương Tri Hành đứng lên, trầm ngâm nói: “Đi, chúng ta đi cổng bắc thử xem.”
Hai người bọn họ bắt đầu chạy, xuyên qua con đường tràn ngập sương mù màu xám, một đường chạy thẳng về trước.
Một lát sau, Phương Tri Hành đến cổng bắc, lập tức chạy ra ngoài.
Giây tiếp theo, quả nhiên!
Cậu lại trở lại trong thành.
“Xong đời, chúng ta bị nhốt rồi!”
Tế Cẩu dựng lông tại chỗ, khó chịu kêu lên: “Nơi này chính là một tòa thành trống, không có người, không có đồ ăn, sớm hay muộn chúng ta sẽ bị đói chết.”
“Hoảng quái gì.”
Phương Tri Hành không mất bình tĩnh, cậu đưa ra một phán đoán: “Nếu tao đoán không sai, hiện tại hai chúng ta đang ở trong một Cấm Khu.”
“Cấm Khu?!”
Tế Cẩu nhìn quanh một toà thành trống tĩnh lặng: “Mày nói huyện thành Ngọc Lan là Cấm Khu?”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Điều kiện 5, hệ thống biểu hiện Đã hoàn thành, chứng tỏ tao thật sự chứng kiến sự sinh ra của Cấm Khu, vậy thì Cấm Khu ở đâu?”
Tế Cẩu cẩn thận nhìn giao diện hệ thống của Phương Tri Hành, tỉnh ngộ nói: “Hoá ra mọi chuyện đều là Cấm Khu giở trò quỷ, nhưng mà chúng ta cũng đi rất nhiều Cấm Khu, không có Cấm Khu nào quỷ dị khó lường như thế?”
Phương Tri Hành trả lời: “Không, nơi này là Cấm Khu vừa mới sinh ra không lâu, chúng ta chưa bao giờ tiến vào loại Cấm Khu này.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, phân tích: “Có lẽ Cấm Khu mới vừa sinh ra chính là thế này, giống như vũ trụ nhỏ nổ tung dẫn tới thời không hỗn loạn, đủ loại chuyện rối tung rối mù đều có khả năng xảy ra.”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, cân nhắc nói: “Trước mắt chúng ta không thể rời khỏi Cấm Khu, nhưng có cách chắc có thể thử một chút.”
Tế Cẩu nhất thời vực dậy tinh thần, hỏi: “Cách gì?”
Phương Tri Hành liền nói: “Nằm mơ lần nữa.”
Tế Cẩu a một tiếng, há miệng, hít sâu một hơi nói: “Mọi thứ xảy ra trong mơ khó phân biệt thật giả, hơi khó tưởng tượng...”
Nó nói còn chưa dứt lời đã bị Phương Tri Hành ngắt lời: “Ý của tao là cách rời khỏi Cấm Khu có thể ở ngay trong mơ.”
Tế Cẩu sửng sốt, khó hiểu nói: “Sao mày đưa ra kết luận này?”
Phương Tri Hành trả lời: “Mày ngẫm lại xem Vương Giai Vân và chiếc xe ngựa kia rời khỏi Cấm Khu bằng cách nào?”
Tế Cẩu nghe vậy, không khỏi hoạt động não, phấn chấn nói: “Đúng nha, chúng ta có thể nằm mơ, trong mơ đi tìm Vương Giai Vân hỏi thử.”
Phương Tri Hành liền nói: “Lần này mày nằm mơ trước, tao quan sát.”
Trong lòng Tế Cẩu đương nhiên không vui, nhưng mà nó còn 10 cái mạng, mạo hiểm một lần cũng không có gì.