Chương 599: Cấm Khu (3)
Chương 599: Cấm Khu (3)
Cùng lắm thì chết lần nữa thôi.
Một người một chó trở về nhà dân.
Tế Cẩu nằm trên giường, cố gắng để bản thân ngủ.
Nhưng nó thật sự quá hưng phấn, càng muốn ngủ ngược lại càng không ngủ được.
Phương Tri Hành bình yên ngồi, cho người ta một cảm giác bình tĩnh trước mỗi biến cố lớn
Thời gian trôi qua từng chút...
Tế Cẩu ngáp dài, ý thức dần dần rơi vào hỗn độn.
Phương Tri Hành đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt dừng trên người Tế Cẩu.
Chỉ thấy mí mắt Tế Cẩu chớp chớp, bốn chân di chuyển tới lui, dáng vẻ dường như đang chạy trốn trong mơ.
“Ai ya, tiện nhân thả ta ra!”
Tế Cẩu đột nhiên gào lên, trên mặt hiện lên một tia giận dữ, nhe răng trợn mắt.
“Tiện nhân, ta đói bụng, nhanh cho ta ăn.”
Một lát sau, Tế Cẩu lại bảo.
Lần này trên mặt chó của nó chợt xuất hiện một biểu cảm lấy lòng.
“Đúng đúng, gãi chỗ đó, gãi cho ta lần nữa.”
Tế Cẩu đột nhiên lật người, nâng hai cái đùi bên phải lên, vẻ mặt hưởng thụ, đầu lưỡi cũng vươn ra.
Dường như có người gãi ngứa cho nó.
Phương Tri Hành thấy vậy, không khỏi cúi đầu trầm tư.
Giây lát sau, cậu quyết định đánh thức Tế Cẩu.
Nhưng mà, Phương Tri Hành vừa ngẩng đầu, chợt đứng lên.
Trên giường trống trơn.
Tế Cẩu biến mất không thấy!
Phương Tri Hành chấn động, gấp giọng kêu: “Tế Cẩu, Tế Cẩu...”
Hô vài tiếng cũng không có bất kỳ hồi âm.
Phương Tri Hành sờ giường đơn, vẫn còn âm ấm.
“Ừm, xem ra ta đã đúng, phương pháp rời khỏi Cấm Khu mới vừa sinh ra này chính là nằm mơ.”
Phương Tri Hành không biết Tế Cẩu đã trải qua cái gì, nhưng Tế Cẩu đã tìm được phương pháp rời khỏi.
“Được, ta cũng thử xem.”
Phương Tri Hành nằm trên giường, hít sâu mấy hơi thở, dần dần tâm lặng như nước.
Không biết qua bao lâu...
Cậu chợt tỉnh lại, mở hai mắt, ngáp dài ngồi dậy từ trên giường.
Phương Tri Hành lập tức phát hiện, bản thân còn ở trong phòng, ngoài cửa sổ là nắng chiều.
“Ủa, thất bại rồi? Hoặc là hiện tại ta đang nằm mơ?”
Phương Tri Hành khó có thể xác định, cậu đẩy cửa ra, đi ra khỏi nhà dân.
Bên ngoài vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Trong thành nhá nhem tối, sương mù màu xám trở nên nhiều hơn, di chuyển không ngừng.
Phương Tri Hành nhìn quanh một vòng, xoay người đi tới cổng nam sau đó đi ra.
Vù vù ~
Phương Tri Hành bước ra khỏi cổng thành, dừng trên đường lớn.
Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn đi, nhất thời mừng rỡ không thôi.
“Ha, ta ra ngoài rồi!”
Phương Tri Hành thật sự từ huyện thành Ngọc Lan lý, đi tới ngoài thành.
Cậu quay đầu lại nhìn, trong cổng thành một mảnh hỗn độn, giống như một lốc xoáy màu xám chọn người rồi nuốt chửng, không thấy rõ cái gì.
“Quả nhiên là Cấm Khu...”
Phương Tri Hành không hề chần chờ, chạy như bay xông về bên kia quận thành.
Nhoáng cái đã tới đêm khuya, ước chừng vừa qua rạng sáng.
Phương Tri Hành đến bên ngoài quận thành, ngẩng đầu nhìn lại.
Khiến cậu kinh ngạc chính là toàn bộ nạn dân tụ tập trước cổng thành đều không thấy.
Hơn nữa, cổng thành rộng mở.
Ở tình huống bình thường chỉ có lúc không có chiến loạn xảy ra mới có thể xuất hiện đêm không cần đóng cửa.
Phương Tri Hành nghênh ngang đi vào bên trong thành mà không gặp phải bất kỳ kiểm tra nào.
Một đường xuyên qua hẻm, cậu lại đi tới Thuý Trúc các.
“Hoan nghênh khách quan...”
Tiểu nhị khách điếm nhiệt tình nghênh đón.
Phương Tri Hành tập trung nhìn vào, cậu quen tiểu nhị khách điếm này, hắn chính là người lần trước từng tiếp đãi cậu.
Nhưng mà tiểu nhị khách điếm này già đi rất nhiều, trên mặt mọc chòm râu, dáng người cũng béo lên.
Phương Tri Hành không nhịn được hỏi: “Ngươi còn nhớ ta không?”
Tiểu nhị khách điếm cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, buông tay cười khổ nói: “Khách quan, thật xin lỗi, các khách lui tới Thuý Trúc các ta quá nhiều, nếu ngài không phải là khách quen, chỉ dựa vào đầu gỗ như tiểu nhân thật đúng là không nhớ được.”
Phương Tri Hành hỏi: “Phòng chữ Thiên số 1 và số 2, hiện tại ai ở?”
Tiểu nhị khách điếm trả lời: “Trống, hôm nay không có khách đến ở.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, chợt xoay người rời khỏi Thuý Trúc các, tìm tuyến đường trong trí nhớ, rất nhanh chạy về phía Huyết Phủ bang.
Không bao lâu sau, Phương Tri Hành đi tới cửa lớn ngoài Huyết Phủ bang, ngẩng đầu vừa nhìn, đồng tử nhất thời co rút lại.
Trước cửa lớn lá rụng chất đống.
Cửa lớn rách nát bị xích sắt khóa chặt.
Tấm biển trên cửa bị lệch, ba chữ “Huyết Phủ bang” nứt ra từ chính giữa.
Phương Tri Hành nhìn quanh bốn phía, thấy ven đường có một quầy hàng bán đồ ăn khuya.
Cậu lập tức đi tới hỏi chủ quán: “Ông chủ, người của Huyết Phủ bang đâu?”
Ông chủ nhìn bên đó cười nói: “Huyết Phủ bang đã bị người ta diệt môn vào 4 năm trước, bang chủ tên gì nhỉ...”
Phương Tri Hành nhắc nhở nói: “Tiết Bá Hoa.”
“À đúng đúng!”
Quán chủ nhớ lại, thở dài: “Tiết Bá Hoa kia bị người ta giết, chết cực kỳ thảm, nghe nói hắn bị kẻ thù cắt làm 8 khúc.”
Hầu kết Phương Tri Hành nhấp nhô, hỏi một vấn đề, năm nay là năm nào.
Chủ quán sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng đưa ra đáp án.
Trong nháy mắt, Phương Tri Hành như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.