Chương 600: Cấm Khu (4)
Chương 600: Cấm Khu (4)
Không lâu, cậu đi tới cổng nam quận thành.
Buổi sáng, cậu ở đây tạo thành hỗn loạn cực lớn.
Bốn người là cậu, tà tăng Phá Giới, La Lập Phu, Tùy Giới Phúc tạo thành hỗn loạn ở đây, dẫn đến hơn 1000 người chết và bị thương, cổng thành và kiến trúc phụ cận hư hao vô số.
Nhưng lúc này, Phương Tri Hành phóng mắt nhìn lại, tất cả kiến trúc xung quanh đều nguyên vẹn, cổng thành cũng không có việc gì.
Cậu đi đến trước cổng thành cẩn thận xem xét cũng phát hiện, cổng thành rõ ràng tồn tại dấu vết tu sửa.
Phương Tri Hành đi đến một tửu quán cách đó không xa, tìm chỗ ngồi xuống.
Chủ quán là một phu nhân 40 tuổi, cười ha hả đi tới nói: “Gia, ngài uống rượu gì?”
Phương Tri Hành tùy tiện gọi mấy món ăn và rượu, sau đó cậu hỏi: “Bà chủ, bà còn nhớ trước đó chỗ cổng nam từng xảy ra một trận đại chiến không, đã chết rất nhiều người?”
Bà chủ kinh hô: “Nhớ chứ, đương nhiên nhớ, hôm đó ta thiếu chút nữa bị một tảng đá bay tới đập chết mà, sao có thể quên?”
Phương Tri Hành hỏi: “Đó là chuyện mấy năm trước.”
Bà chủ đếm số trên đầu ngón tay, trả lời: “7 năm nhỉ.”
Phương Tri Hành hít ngược một luồng khí lạnh, biểu cảm trên mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Sau khi ăn uống no đủ, Phương Tri Hành ra khỏi tửu quán, ngửa đầu nhìn sao trời xa xôi, trong lúc nhất thời trong lòng cực kỳ mờ mịt.
“Nếu mọi chuyện đều là thật, vậy từ lần đầu tiên ta đến quận thành cho tới hôm nay đã mười năm trôi qua rồi!”
Phương Tri Hành không rét mà run, mười năm của người khác đối với cậu chỉ là một đêm mà thôi.
“Hiện tại ta nên làm gì?”
Phương Tri Hành trầm tư, đi trên đường.
Không lâu, cậu bỗng nhiên nghe được một trận ồn ào.
Cậu quay đầu nhìn qua, lại là một con phố dài treo đèn lồng xanh đỏ.
Phương Tri Hành rẽ vào con phố dài kia, rất nhanh nghe thấy nơi tiêu khiển có danh tiếng trong quận thành tên là “Quần Phương các”, cô nương nổi tiếng nhất là hoa khôi Mộng Điệp.
“Ừm, ta hơi căng thẳng, cần thả lỏng một chút.”
Phương Tri Hành không nhanh không chậm đi vào Quần Phương các.
“Đại hiệp, mời ngài vào bên trong.”
Tú bà nhiệt tình tiếp đón, vừa nhìn cách ăn mặc của Phương Tri Hành đã biết cậu là người tập võ.
Tâm trạng Phương Tri Hành không tốt, trực tiếp hỏi: “Mộng Điệp có rảnh không?”
Đáy mắt tú bà sáng ngời liền nói: “Rảnh thì rảnh nhưng mà con gái của ta...”
Phương Tri Hành lấy ra mấy tấm kim phiếu đưa qua.
Tú bà vội vàng nhận lấy tiền, đếm xong nhất thời cười đến run rẩy cả người, vui vẻ nói: “Ai nha, đại hiệp ngài thật đúng hào phóng, mời lên lầu!”
Không bao lâu, Phương Tri Hành đi vào một phòng riêng, rất nhanh gặp được Mộng Điệp.
Cô là một nữ tử trẻ tuổi dáng người thon dài, cao tới 1m8, hai chân dài trắng như đồ sứ, không khác gì người mẫu.
Ấn tượng đầu tiên của Phương Tri Hành là cảm giác khá lắm, hơi có cảm giác kinh ngạc.
Mộng Điệp không phải kiểu nữ tử nhiệt tình như lửa, cô giống như một nhánh hàn mai kiêu ngạo, dung nhan tự mang theo một cảm giác lạnh lùng, mâu quang sâu kín giống như chứa sương lạnh vô tận.
Cô mặc quần áo lụa trắng, chỉnh đốn trang phục hành lễ với Phương Tri Hành, sợi tóc bay lên, một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết tung bay.
“Tốt lắm!”
Phương Tri Hành tán thưởng từ đáy lòng.
Vẻ mặt Mộng Điệp lạnh như băng nói: “Đại hiệp, thiếp thân chưa từng hầu hạ ngài, vậy có ổn không?”
Phương Tri Hành cười nói: “Hiện tại ta hơi buồn bực, đang cần một người giúp ta tỉnh táo lại, cô rất hợp khẩu vị của ta.”
Mộng Điệp tỉnh ngộ, không đợi cô mở miệng, Phương Tri Hành đã đi lên, thô bạo bế cô lên, ném lên giường.
Một đêm trôi qua rất nhanh....
Trời dần dần sáng, trong phòng riêng vẫn trời đất lắc lư.
“Đại hiệp, nghỉ ngơi một lát đi.”
Mộng Điệp thở hổn hển, cuối cùng không chịu nổi.
Phương Tri Hành không làm khó cô, đánh trống lui binh.
Cậu nằm xuống, thong thả nhắm mắt lại, nghỉ một lát.
Một tia sáng mặt trời bỗng nhiên chiếu lên mặt Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành đầu tiên là ngẩn ra, chợt nhíu mày.
“Không đúng, cửa sổ của giường ngủ này ở hướng tây, ánh nắng buổi sáng không thể chiếu tới đây được.”
Phương Tri Hành giật mình, chợt mở mắt ra sau đó cậu im lặng.
Lúc này cậu đang nằm trong nhà dân ở huyện thành Ngọc Lan, bên cạnh nào có Mộng Điệp gì.
“Tỉnh mộng rồi hả, ta lại trở về...”
Phương Tri Hành than khẽ, ngồi dậy.
Bỗng nhiên, cậu nhìn trên đùi.
Chỉ thấy trên đùi quấn quanh một bộ quần áo chính là áo lụa trắng của Mộng Điệp.
“Ta mang đồ trong mơ về tới hiện thực...”
Phương Tri Hành biến sắc, vội vàng kiểm tra bọc hành lý.
Cũng may, bọc hành lý cũng trở về theo, không vứt mất bất kỳ vật phẩm nào.
Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, phân tích và tổng kết tình báo đã có.
“Thứ nhất, hai lần nằm mơ, thời gian cách nhau 7 năm.”
“Thứ 2, cảnh trong mơ vô cùng có khả năng chính là sự thật, chẳng qua dùng cách nằm mơ tiến vào thế giới hiện thực.”
Trong đầu Phương Tri Hành miên man bất định, cậu gần như có thể kết luận, Cấm Khu mới vừa sinh ra đang dùng phương thức không thể diễn tả nào đó, ảnh hưởng thời gian, không gian và bản thân cậu!