Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 601 - Chương 601: Khuấy Động

Chương 601: Khuấy động Chương 601: Khuấy động

Nói đến đây, Phương Tri Hành một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại, đánh một giấc.

Không bao lâu, cậu chậm rãi mở mắt.

Người vẫn ở trong nhà dân.

“Sau khi vào giấc mơ, nơi này là điểm xuất phát. Lúc tỉnh lại, nơi này cũng là nơi trở về.”

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng có tính toán, đón mặt trời mọc, nhanh chóng rời khỏi huyện thành Ngọc Lan chạy tới quận thành.

Lúc này đã là lần thứ ba cậu chạy tới quận thành, dọc theo đường đi quen thuộc.

Không đến nửa ngày, cậu đã đến quận thành.

Phương Tri Hành nhanh chóng chạy tới tửu quán kia, cậu lại gặp được bà chủ.

“Ồ, khách quan, lại là ngài à!” Bà chủ không có bất kỳ biến hóa nào, liếc mắt đã nhận ra Phương Tri Hành.

“Bà còn nhớ ta à?” Trong lòng Phương Tri Hành vui vẻ, cảm giác lần này trở về, thời gian chắc chưa trôi qua lâu lắm.

Bà chủ cười nói: “Đương nhiên nhớ rõ, ba ngày trước ngài còn uống rượu ở chỗ ta mà.”

“Ba ngày trước...”

Phương Tri Hành hít sâu một hơi, cảm giác thời gian hỗn loạn của Cấm Khu đang yếu bớt, mọi thứ đang có xu hướng ổn định.

Sau đó, Phương Tri Hành đi phố thương nghiệp một chuyến, tìm được chi nhánh của thương hội Thiên Bảo.

Cậu tiến vào phòng khách, đầu tiên là mua một tờ bản đồ mới nhất.

“Huyện thành Ngọc Lan trở thành Cấm Khu cũng được khoảng mười năm rồi...”

Phương Tri Hành mở bản đồ ra tỉ mỉ kiểm tra, đồng tử đen nhánh chợt hiện lên một tia ánh sáng âm u.

Chín huyện của quận Hạ Hà chỉ còn lại tám thôi.

Dấu vết tồn tại của huyện thành Ngọc Lan bị người xóa khỏi bản đồ rồi.

“A, xem ra quận Hạ Hà đã sớm chú ý đến chuyện huyện thành Ngọc Lan biến thành Cấm Khu.”

Phương Tri Hành không khỏi nhướng mày.

Theo lý thuyết, sau khi một Cấm Khu xuất hiện thì sẽ phải đưa tới rất nhiều người xông vào, mạo hiểm, thăm dò.

Nhưng rất rõ ràng, có người cố gắng phong tỏa tin tức này.

Ánh mắt Phương Tri Hành đảo qua bản đồ, tập trung tại núi Nam Bình.

“Bảy năm trước, mình vô tình gặp được tà tăng Phá Giới, lúc đó gã đang trên đường đến núi Nam Bình, nói là đi quan sát Cấm Khu sinh ra...”

Trên bản đồ, núi Nam Bình vẫn còn ở đó, nhưng không có bất kỳ đánh dấu dư thừa nào.

Phương Tri Hành thấy vậy, suy nghĩ quay cuồng.

Một lát sau...

Cậu rời khỏi quận thành từ cửa nam, đi thẳng theo quan đạo, một đường chạy về phía núi Nam Bình.

Trên đường đi, Phương Tri Hành ngẩng đầu, xa xa trông thấy trên núi Nam Bình mơ hồ hiện ra một bóng ma to lớn.

Lần trước cậu tới nơi này, núi Nam Bình vẫn còn là một ngọn núi hoang, khắp núi đồi toàn là cây rừng bao trùm, không có bất kỳ vật kiến trúc nào.

Phương Tri Hành không khỏi tăng thêm tốc độ, nhanh chóng chạy tới chân núi, ngẩng đầu cẩn thận nhìn lên.

Quả nhiên.

Trên triền núi có một tòa lô cốt rộng lớn đứng vững, toàn thân màu trắng, tường đồng vách sắt.

Một mảng lớn xung quanh lô cốt, cây cối đều bị chặt không còn một gốc nào, tầm nhìn vô cùng trống trải, không có chỗ khuất.

Người ở trong lô cốt chỉ cần liếc một vòng là có thể nhìn khắp mọi ngóc ngách dưới chân núi.

Bất luận kẻ nào muốn lặng yên không tiếng động tới gần lô cốt, độ khó không thể nghi ngờ là cực kỳ lớn.

Mặt khác, công sự phòng ngự của tòa lô cốt này vô cùng kiên cố, cũng không phải chuyện đùa đâu.

Phương Tri Hành đứng ở ven đường, chờ trong chốc lát, rất nhanh đã chờ được một người đi đường.

Đối phương chỉ là một thương nhân đi khắp nơi, bán da lông động vật và phương thuốc thiên môn.

Phương Tri Hành ngăn hắn lại, làm bộ mua thuốc để hỏi thăm: “Đại ca, ngươi biết tòa lô cốt này là của ai không?”

Thương nhân nhìn lên núi cười nói: “Của Huyền Hỏa môn đấy, mới xây khoảng bảy năm trước thì phải, năm ngoái vừa mới làm xong.”

Phương Tri Hành vội vã truy vấn: “Huyền Hỏa môn xây lô cốt ở chỗ này làm gì thế?”

Thương nhân nhún vai cười nói: “Cụ thể vì cái gì, một thương nhân đi khắp nơi như ta đâu biết được. Có điều ta nghe người ta nói hình như là trên núi xuất hiện một cửa động, cửa động kia trùng hợp nối liền với của Cấm Khu Huyền Hỏa môn, do đó Huyền Hỏa môn mới không thể không xây dựng một tòa lô cốt ngăn chặn cửa động kia.”

Phương Tri Hành nghe mà cái hiểu cái không, kinh ngạc nói: “Huyền Hỏa môn lấy đâu ra Cấm Khu thế? Toàn bộ quận Hạ Hà chỉ có hai Cấm Khu thôi mà.”

Thương nhân cười khổ lắc đầu, bày tỏ mình chỉ biết như vậy.

Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, chợt đi vòng quay về quận thành.

Cậu đi vào Thúy Trúc các, tìm được tiểu nhị khách điếm.

“Khách quan, ngài lại đến nữa rồi, ở trọ không?”

Tiểu nhị khách điếm cười cúi đầu khom lưng, lúc này hắn nhớ kỹ Phương Tri Hành.

“Không ở trọ.”

Phương Tri Hành móc ra một ít tiền vụn kín đáo đưa cho tiểu nhị khách điếm, dò hỏi: “Ngươi trà trộn ở quận thành nhiều năm, tin tức lưu thông, biết tòa lô cốt trên núi Nam Bình là sao không?”

Tiểu nhị khách điếm cười nói: “Về cái này, tiểu nhân thật đúng là biết một chút.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0