Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Khuấy Động (2)

Chương 602: Khuấy động (2) Chương 602: Khuấy động (2)

Hắn dựng thẳng ba ngón tay, tỉ mỉ nói: “Nói đến lô cốt kia thì không thể không đề cập đến ‘Cấm Khu Huyền Hỏa’ rồi.

Ở mặt ngoài quận Hạ Hà ta chỉ có hai Cấm Khu, nhưng thật ra là có ba cái.”

“Ba cái Cấm Khu?!”

Phương Tri Hành nhất thời xúc động nói: “Ý ngươi là, Huyền Hỏa môn độc chiếm một cái Cấm Khu?”

“Đúng rồi!”

Tiểu nhị khách điếm gật đầu lia lịa: “Cấm Khu Huyền Hỏa là cấp 4, bị Huyền Hỏa môn chiếm làm của riêng, người ngoài không cách nào tiến vào Cấm Khu kia săn thú.”

Phương Tri Hành cau mày, khó hiểu nói: “Không phải Cấm Khu lớn vô cùng à, Huyền Hỏa môn phong tỏa không cho người khác tiến vào bằng cách nào thế?”

“Không cần phong tỏa!”

Tiểu nhị khách điếm trả lời: “Thật ra thì vấn đề nằm ở chỗ này. Cấm Khu Huyền Hỏa không giống với Cấm Khu khác, cửa ra vào của nó là một hang động, cho nên Huyền Hỏa môn chỉ cần bảo vệ cửa hang kia là có thể ngăn cản người khác ra vào Cấm Khu cấp 4 đó.”

“Cửa hang...”

Phương Tri Hành nhất thời bừng tỉnh.

Tiểu nhị khách điếm tiếp tục nói: “Cho tới nay, tất cả mọi người cho rằng Cấm Khu Huyền Hỏa chỉ có một cửa ra vào, ngay cả bên trong sơn môn của Huyền Hỏa môn cũng nghiêm cấm người ngoài đặt chân.

Nhưng chưa từng nghĩ đến vòa bảy năm trước, sau khi đại nghịch Tham Lang mang theo phản quân công chiếm núi Nam Bình thì ngoài ý muốn phát hiện một cửa hang, mà cửa hang kia lại có thể ra vào Cấm Khu Huyền Hỏa được.

Đương nhiên, ngay từ đầu phản quân không biết Cấm Khu bọn họ tiến vào chính là Cấm Khu Huyền Hỏa, bọn họ chỉ cho rằng mình phát hiện ra một Cấm Khu mới.

Thậm chí có người tung tin vịt khắp nơi, nói trên thực tế Cấm Khu kia vừa sinh ra.

Điều này đưa đến trên giang hồ đồn đãi khắp nơi, đưa tới rất nhiều nhân sĩ giang hồ tề tụ tại núi Nam Bình vây xem.”

Trong lòng Phương Tri Hành cấp tốc sáng tỏ.

Cái quái gì thế, hóa ra tà tăng Phá Giới là bị một lời đồn hấp dẫn đến à.

Nghĩ đến điểm này, biểu cảm trên mặt Phương Tri Hành cũng có chút chán ngắt.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên cậu và tà tăng Phá Giới gặp nhau là ở Nhan thị tửu trang.

Nhưng lần đó chỉ là trùng hợp đụng phải, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Một lần là ngoài ý muốn, lần thứ hai không có khả năng vẫn là ngoài ý muốn đâu nhỉ.

Có điều cho dù thế nào cũng không ngờ được, lần thứ hai hai người bọn họ gặp nhau vẫn là do ngoài ý muốn.

Cố tình chính là trùng hợp như vậy.

Tiểu nhị khách điếm phối hợp nói tiếp: “Không lâu sau, Huyền Hỏa môn nhận thấy có người tự tiện xông vào Cấm Khu cấp 4 thuộc về bọn họ, rất nhanh đã tra rõ ràng cửa ra vào thứ hai nằm ở núi Nam Bình.

Vì vậy, Tùy môn chủ tự mình đứng ra, thỉnh cầu quận trưởng đại nhân giúp đỡ cùng phóng hỏa đốt cháy núi Nam Bình.

Sau đó, bọn họ hợp lực đánh tan đại quân phản tặc, cũng xây dựng nên một tòa lô cốt trấn thủ núi Nam Bình.”

Sau khi nghe xong, Phương Tri Hành hít sâu một hơi, bĩu môi.

Nỗi nghi hoặc làm cậu bối rối thật lâu cuối cùng cũng được cởi bỏ.

Có điều, hình như chuyện này chẳng có tác dụng gì đối với việc thay đổi tình cảnh của cậu.

“Tình cảnh của mình lúc này là bị vây trong Cấm Khu Ngọc Lan, Tế Cẩu thì tung tích không rõ...”

Phương Tri Hành than khẽ, chậm rãi đi ra Thúy Trúc các, bước chậm trên đường cái.

“Tế Cẩu và Vương Giai Vân, hai người bọn họ đều có thể chạy ra Cấm Khu Ngọc Lan. Theo lý thuyết thì mình có thể, nhưng bây giờ mình thật sự không có manh mối nào, haizz...”

Phương Tri Hành nhíu mày thật chặt, nỗi lòng phập phồng không chừng.

Trong lúc không phát hiện ra, buổi trưa tới rồi.

Phương Tri Hành cảm thấy hơi đói bụng, bèn xoay người tiến vào một tửu lâu rất nổi tiếng có tên “Quảng Tụ hiên” ăn cơm.

Quảng Tụ hiên cao ba tầng, đại sảnh tầng một chiêu đãi khách hàng thông thường, lầu các tầng hai chiêu đãi quý khách.

Tầng ba là lầu ngắm cảnh, dựa vào lan can ngắm nghía, thu hết cảnh đẹp vào trong mắt.

Đứng ở phía nam, ngươi có thể thấy cả một con phố dài náo nhiệt, người đi đường hối hả.

Đứng ở hướng bắc, ngươi có thể thấy rừng hoa đào xinh đẹp ở đằng sau Quảng Tụ hiên, chiếm diện tích bảy tám mẫu trống trải, cỏ thơm đẹp, hoa rực rỡ.

Đương nhiên, giá tiền tiêu phí ở ba tầng lầu là lần lượt tăng lên.

Phương Tri Hành đi vào tửu lâu, bước mười bậc một, trực tiếp leo lên tầng ba, ngồi xuống trước bàn gần cửa sổ.

Cậu gọi đầy rượu ngon món ngon, dùng cơm trưa một mình.

“Ai ya, đây không phải Tùy thiếu môn chủ à, đã lâu không gặp.”

Đột nhiên một tiếng cười khoa trương truyền đến, hết sức nịnh nọt.

Phương Tri Hành nghiêng đầu, nhìn thấy một thanh niên áo trắng nghênh ngang đi tới tầng ba.

Chỉ một thoáng, thực khách xung quanh đều đứng lên, cả đám cúi đầu khom lưng thi lễ, cung kính cực kỳ.

Thanh niên áo trắng mặc quần áo hoa lệ, chỉ là bề ngoài có hơi xấu, tạo cho người ta một loại cảm giác đầu trâu mặt ngựa.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0