Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 604 - Chương 604: Khuấy Động (4)

Chương 604: Khuấy động (4) Chương 604: Khuấy động (4)

Phương Tri Hành mơ hồ kích động lên. Cậu bị nhốt trong Cấm Khu Ngọc Lan, lúc mới nhìn thì có vẻ là khốn cảnh, nhưng chỉ cần cậu lợi dụng thích đáng thì hoàn toàn có thể xoay chuyển cục diện.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tri Hành bắt đầu sinh ra một kế hoạch to gan.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhoáng cái đã đến chạng vạng.

Mới vừa lên đèn, Quần Phương các nhanh chóng náo nhiệt lên.

Phương Tri Hành không nhanh không chậm đi vào đại sảnh.

“Đại hiệp, ngài lại đến nữa rồi!”

Mắt tú bà sắc cực kỳ, nhận ra Phương Tri Hành ngay. Ba ngày trước cậu đã từng tới chơi, vung tiền vô cùng xa xỉ.

“Dẫn ta đi gặp Mộng Điệp.”

Phương Tri Hành móc ra một chồng kim phiếu, không hề chậm trễ ném cho tú bà, hào sảng đến cực điểm.

Tú bà nhận tiền, chỉ cảm thấy phỏng tay cực kỳ, khổ sở nói: “Đại hiệp, đêm nay Mộng Điệp đã hẹn người, không thể hầu hạ ngài được.”

Phương Tri Hành bèn nói: “Ta biết, Tùy thiếu môn chủ đúng không?”

Tú bà nhất thời giật mình. Cho dù thế nào bà ta cũng không dám tiết lộ tin tức của đại nhân vật, không khỏi cảnh giác lên.

Phương Tri Hành khoát tay nói: “Ta biết Tùy Diên Thanh, nếu như hắn tới, bà dẫn hắn đến gặp ta.”

Không đợi tú bà nói cái gì, cậu tự leo lên lầu, xông vào căn phòng của Mộng Điệp.

“Đại hiệp, là ngài à...”

Trong phòng, Mộng Điệp kinh hãi hô lên. Cô có ấn tượng quá sâu sắc với mãnh nam Phương Tri Hành này.

Đêm hôm đó quá điên cuồng!

Phương Tri Hành quá mạnh, suýt nữa thì lăn lộn cô chết khiếp luôn.

Mộng Điệp mở miệng nói: “Đại hiệp, đêm nay thiếp thân không tiện tiếp khách, mời ngài trở về cho.”

Phương Tri Hành ngồi xuống, cười nhạt nói: “Bây giờ ta không đến để chơi, ta đang chờ Tùy Diên Thanh.”

Cậu vừa nói lời này, hơi thở của Mộng Điệp khựng lại, yên lặng cúi đầu.

Ước chừng nửa giờ sau, màn đêm dần buông.

Một tiếng cọt kẹt vang lên.

Tú bà đẩy cửa ra, la lên: “Mộng Điệp, Tùy thiếu môn chủ tới rồi.”

Sau đó hai bóng người bước nhanh vào cửa, chính là Tùy Diên Thanh và người trẻ tuổi áo hoa.

Hai người bọn họ đảo mắt qua, rơi lên trên người Phương Tri Hành.

Vẻ mặt Tùy Diên Thanh nghiêm túc, cảm thấy người đến không có ý tốt, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành hỏi: “Các hạ là ai?”

Phương Tri Hành thản nhiên ngồi, hai chân vắt chéo, không mặn không nhạt trả lời: “Tại hạ Trương Trường Kích. Có lẽ ngươi chưa từng nghe nói về ta, nhưng chắc chắn ngươi đã nghe về sư phụ của ta.”

Tùy Diên Thanh nhăn mày lại hỏi: “Ồ, tôn sư là?”

Phương Tri Hành nói từng chữ: “Tà tăng Phá Giới.”

Sắc mặt Tùy Diên Thanh hoàn toàn thay đổi, trên mặt không kiềm được hiện lên vẻ oán giận phẫn nộ.

Bảy năm trước tà tăng Phá Giới đại náo quận thành, đả thương phụ thân hắn Tùy Giới Phúc, dẫn đến Tùy Giới Phúc phải dưỡng thương mấy năm dài mới khôi phục lại được.

“Hừ, ta còn tưởng là ai cơ.”

Sắc mặt người trẻ tuổi áo hoa âm trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Họ Trương, ngươi muốn thế nào hả?”

Phương Tri Hành nghiêng đầu qua nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi là vị công tử nào của La gia đấy?”

“Hừ, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra à?”

Người trẻ tuổi áo hoa xùy một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ta chính là La Tuấn Kỳ, trưởng tử của quận trưởng đại nhân.”

Phương Tri Hành đứng lên, nhếch miệng cười gằn nói: “Nếu như ta bắt cóc các ngươi, chắc hẳn phụ thân của các ngươi sẽ gấp lắm nhỉ?”

Nghe xong lời này, Tùy Diên Thanh và La Tuấn Kỳ không khỏi nhìn nhau, cảm thấy khó thể tin.

Ở trong quận thành này, ai dám động đến hai người bọn họ chứ?

Nhưng đột nhiên, Phương Tri Hành chợt biến mất khỏi chỗ ngồi.

Hai người lập tức cảm thấy sau cổ trầm xuống, trước mắt đen lại.

Phương Tri Hành ôm hai người bọn họ, thân hình thoắt một cái.

Trong phòng chợt nhấc lên một trận cuồng phong, làm cho tú bà và Mộng Điệp không mở mắt ra được.

Khi hai người ngẩng đầu lên lần nữa, ba người Phương Tri Hành đã biến mất luôn rồi.

Chưa đến nửa giờ, Quần Phương các đã bị đại quân vây quanh.

Quận trưởng La Lập Phu hấp tấp đi đến.

Hai vị phụ tá đắc lực dưới trướng là tổng binh Lang Kỵ La Hưng Lượng và tổng binh Cự Binh La Đình Ngôn cũng đi theo.

Tuy quận Hạ Hà cũng mang danh một quận nhưng diện tích nhỏ hơn quận Thanh Hà rất nhiều, hơn nữa cũng không có đường thủy thông suốt bốn phương.

Cho nên quận Hạ Hà không có thủy sư, chỉ có lang kỵ và cự binh, mà quy mô còn chưa được một nửa của quận Thanh Hà.

Tú bà và Mộng Điệp quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.

La Lập Phu trợn trừng mắt, quét mắt nhìn hai người trầm giọng hỏi: “Là ai to gan lớn mật, dám bắt đi con trai của ta?”

Mặt tú bà không còn một giọt máu, sắp bị dọa đến đái ra quần, nức nở rung giọng nói: “Đại nhân à người nọ không phải khách quen, ta căn bản là không nhận ra hắn.”

“Đánh rắm!”

La Lập Phu giận tím mặt, giơ tay quăng một cái tát.

Chát ~

Tú bà bay xéo ra ngoài, đầu đụng lên trên vách tường, óc lập tức vỡ toang, phun tung toé đỏ đỏ trắng trắng lên khắp cả tường.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
4 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0