Chương 605: Vơ vét tài sản
Chương 605: Vơ vét tài sản
La Lập Phu nổi giận đùng đùng, lại quay sang nhìn Mộng Điệp, sát ý phừng phừng.
Nếu không phải bởi vì đồ đê tiện này, con của ông chắc chắn sẽ không bị dính líu vào.
Lúc này Mộng Điệp ngược lại là tỉnh táo dị thường, cúi đầu đáp: “Hồi bẩm đại nhân, người nọ tên là Trương Trường Kích, tự xưng là đệ tử của tà tăng Phá Giới.”
“Cái gì, tà tăng Phá Giới?!”
Hô hấp La Lập Phu cứng lại, trên trán hiện lên gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt.
“Lại là cái tên khốn đó...”
La Lập Phu nghiến răng nghiến lợi. Bảy năm trước tà tăng Phá Giới đại náo quận thành đã tạo thành tổn thất khổng lồ, món nợ này ông ta vẫn nhớ trong lòng.
Chỉ hận tà tăng Phá Giới trốn nhanh, không thể giải quyết gã ngay tại chỗ.
La Lập Phu hít sâu một hơi, hơi bình tĩnh hơn một chút, chậm rãi ngồi xuống.
Ông ta lạnh lùng nhìn Mộng Điệp hỏi: “Tại sao tên Trương Trường Kích kia lại bắt cóc con trai của ta?”
Mộng Điệp tỉ mỉ đáp: “Theo thiếp thân thấy, ngay từ đầu Trương Trường Kích đến là vì Tùy Diên Thanh công tử. Nhưng sau khi La Tuấn Kỳ công tử tự giới thiệu bản thân, hắn lâm thời thay đổi suy nghĩ, bắt đi cả hai người.”
La Lập Phu ồ lên, nhướng mày hỏi: “Hắn có nhắc tới điều kiện chuộc người không?”
Mộng Điệp hơi im lặng, móc một tờ giấy ra khỏi ống tay áo. Cô nâng hai tay lên cao, quỳ sát xuống đất trình đến trước mặt La Lập Phu.
Hai mắt La Lập Phu híp lại, cầm tờ giấy lướt mắt nhìn, khóe miệng dần dần căn chặt, sát ý trên mặt ngày càng đặc hơn.
Ông ta hít sâu một hơi, lạnh giọng hỏi: “Tại sao ngay từ đầu ngươi không lấy ra tờ giấy này?”
Mộng Điệp đáp: “Bởi vì Trương Trường Kích yêu cầu rõ ràng là giao tờ giấy này cho Tùy môn chủ, mà không phải đại nhân ngài.”
Vừa dứt lời, một bóng người vội vàng xông vào, không phải Tùy Giới Phúc thì là ai.
“Đại nhân, con ta...”
Tùy Giới Phúc lo lắng mở miệng, nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị cắt đứt.
La Lập Phu nói thẳng: “Bị bắt cóc rồi, đây là điều kiện chuộc người.”
Một tờ giấy bị ném qua.
Tùy Giới Phúc nhìn kỹ, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
“Chết tiệt, đây đúng thật là ra giá cắt cổ mà!”
Tùy Giới Phúc giận không kềm được, đọc lên: “3 vạn cân thịt dị thú cấp 4, ngũ công pháp Hóa Yêu cảnh hoàn chỉnh, 5 nữ tử trẻ tuổi sở hữu dị huyết, cộng thêm 3 con yêu ma loại nhiều chân. Đây đều là điều kiện gì thế?”
La Lập Phu bổ sung: “Thời hạn là một tháng, mỗi khi kéo dài thêm một ngày là chém đứt một ngón tay của con ngươi.”
Tùy Giới Phúc liên tục tỏa ra khí lạnh, cúi đầu nhìn phía dưới cùng của tờ giấy.
“150 dặm phía bắc quận thành, dưới cây liễu lớn, một tay giao tiền một tay giao người.”
“Nếu ngươi chuẩn bị xong trong vòng một tháng thì có thể đưa tới sớm, sẽ có người tiếp ứng.”
Tùy Giới Phúc nhíu mày, tỉ mỉ suy ngẫm về địa điểm giao dịch, phát hiện chỗ kia nằm giữa quận thành và huyện thành Ngọc Lan.
Đương nhiên, huyện thành Ngọc Lan đã bị bỏ hoang.
Lúc này La Lập Phu đột nhiên hỏi: “Ngươi cần cần thời gian bao lâu để chuẩn bị cho tốt?”
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Tùy Giới Phúc tức khắc thấy bất mãn.
Con của ngươi cũng bị bắt cóc, dựa vào cái gì một mình ta phải trả toàn bộ tiền chuộc thế?
Nhưng mà, quan lớn một cấp đè chết người!
Huyền Hỏa môn nói cho cùng là thế lực La gia nuôi dưỡng và nâng đỡ, nào dám ngỗ nghịch ý chí của chủ nhân chứ?
Tùy Giới Phúc suy tư một chút rồi trả lời: “Trong vòng nửa tháng đi.”
“Tốt!”
La Lập Phu mừng rỡ, đứng lên nói: “Ngươi đi chuẩn bị tiền chuộc ngay, sự tình khác để ta sắp xếp.”
Tùy Giới Phúc chớp mắt nói: “Lẽ nào chúng ta cứ mặc cho bọn cướp vơ vét tài sản như thế à?”
La Lập Phu trầm giọng nói: “Bọn cướp tự xưng là đệ tử của tà tăng Phá Giới, khó phân thật giả. Nhưng nếu như chủ sử sau màn thực sự là tà tăng Phá Giới, gã mà phát điên lên đến thì thật sự có thể sẽ giết con của chúng ta.”
Sắc mặt Tùy Giới Phúc lập tức trở nên khó coi.
La Lập Phu bèn nói: “Nói chung ngươi chuẩn bị đầy đủ tiền chuộc trước, để ta liên lạc một ít cao thủ, chuẩn bị cả hai tay.”
“Được rồi, haizz!”
Tùy Giới Phúc đã hiểu, phát ra một tiếng thở dài đầy buồn bực.
...
180 dặm phía bắc quận thành.
Rạng sáng, Phương Tri Hành dẫn theo hai người một đường đi tới bên ngoài huyện thành Ngọc Lan.
Đây là lần đầu tiên cậu tới Cấm Khu trong giấc mộng.
Đứng nhìn từ xa, huyện thành Ngọc Lan bị bao phủ trong một màn sương mù xám xịt, chợt xa chợt gần, như là một đám mây màu xám tro.
Phương Tri Hành lướt người về phía trước, rất nhanh đã chạy ra hơn mười dặm, sau đó cậu đi tới cửa nam.
Mà khi cậu khẽ dựa gần cửa nam, sương mù xám quỷ dị lập tức chen chúc đến, lượn lờ xung quanh cậu.
Phương Tri Hành bước một bước vào trong thành.
Ngay sau đó cậu tỉnh lại trên giường lớn.
Phương Tri Hành ngồi xuống, nhìn sang tay mình, vẫn đang túm lấy Tùy Diên Thanh và La Tuấn Kỳ.
Hai người bọn họ hôn mê bất tỉnh.