Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 606 - Chương 606: Vơ Vét Tài Sản (2)

Chương 606: Vơ vét tài sản (2) Chương 606: Vơ vét tài sản (2)

“Quả nhiên, ngoại trừ việc không cách nào rời khỏi Cấm Khu ra thì mình có thể mang bất kỳ vật gì bên ngoài vào!”

Trong lòng Phương Tri Hành vui vẻ, lấy ra cái dây xích chó trói hai con tin lại, ném sang căn phòng cách vách.

Cơ thể của Tùy Diên Thanh và La Tuấn Kỳ đã bị Phương Tri Hành động tay động chân, ngăn chặn khí huyết lưu động trong cơ thể.

Một lúc sau, thân thể của bọn hắn tự nhiên rơi vào tê liệt trạng thái, không thể động đậy.

Phương Tri Hành không cần lo lắng việc bọn họ sẽ chạy trốn.

“Chờ bọn họ tỉnh lại, lại lấy bọn họ đi làm mấy thí nghiệm.”

Phương Tri Hành ngáp một cái, chợp mắt ngủ.

Một đêm nhanh chóng quá khứ.

Lúc mặt trời lên cao, Phương Tri Hành tỉnh lại, quay người tiến vào phòng sát vách.

“Ư ư ~”

Hai con tin đã tỉnh lại từ lâu, nằm trên giường vùng vẫy không ngừng.

Hai người bọn họ vừa thấy Phương Tri Hành thì lập tức trợn to hai mắt đầy căm tức!

Phương Tri Hành đưa tay rút khăn lau trong miệng bọn họ ra, thản nhiên ngồi xuống.

Cậu nhặt khăn lau kia từ dưới đất, đã sớm mốc meo, có thể tưởng tượng được mùi của nó rồi đấy.

Hai vị công tử ca đâu chịu được mùi vị đó, nào là ho khan nào là nôn ọe, mật đắng đến mức sắp ói ra luôn rồi.

La Tuấn Kỳ phun mấy ngụm nước bọt, dần dần tỉnh lại. Hắn trợn mắt trừng Phương Tri Hành, thở phì phò quát ầm lên: “Ta là đệ tử tông tộc La thị, ngươi biết bắt cóc của ta có hậu quả gì không hả?”

Bốp ~

Cổ La Tuấn Kỳ nghiêng mạnh sang một bên, trên mặt hiện lên dấu năm ngón tay đỏ tươi.

Cái tát này làm cho hắn suýt nữa thì tắt hơi.

Qua một lát, hắn chật vật xoay cổ lại, lúc này mới có thể thở dốc bình thường.

Sắc mặt La Tuấn Kỳ lúc trắng lúc xanh, không dám tiếp tục nói lời uy hiếp nữa.

Tùy Diên Thanh thấy thế thì thành thật ngậm miệng, một cái cái rắm cũng không dám đánh loạn.

Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Các ngươi biết mình đang ở nơi nào không?”

Tùy Diên Thanh hơi cúi đầu, khéo léo đáp: “Còn mời Trương đại hiệp nói rõ.”

Phương Tri Hành gằn rõ từng chữ: “Nơi này là huyện thành Ngọc Lan.”

“Không thể nào!”

La Tuấn Kỳ không tin kêu lên: “Mười năm trước huyện thành Ngọc Lan đột nhiên phát sinh thay đổi kịch liệt, bị sương mù dày đặc bao phủ. Từ đó về sau, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần huyện thành này.”

Phương Tri Hành chợt có suy nghĩ, bèn hỏi: “Một huyện thành đột nhiên biến mất, quận trưởng đại nhân có hỏi gì không?”

La Tuấn Kỳ đáp: “Lúc đó đang ở trong chiến loạn, đại nghịch Tham Lang cứ suốt ngày chạy đến tàn sát hàng loạt dân trong thành, đâu có ai để ý đến huyện thành Ngọc Lan nho nhỏ.

Ừm, chắc là khoảng một năm sau khi chiến loạn kết thúc, cha ta muốn an trí một ít nạn dân ở huyện Ngọc Lan, lúc này mới phái người tới tiếp quản huyện thành, lại phát hiện huyện thành sớm bị sương mù dày đặc bao phủ.

Hơn nữa cực kỳ quỷ dị là ngươi có thể nhìn thấy huyện thành từ xa, thế nhưng cho dù ngươi đi như thế nào cũng không đến gần nó được. Ngươi càng chạy về phía nó, nó trái lại cách ngươi càng xa.”

Trong lòng Phương Tri Hành hiểu ra.

Đây là Cấm Khu Ngọc Lan dưới thị giác của người khác, hoàn toàn khác với tình hình mà cậu trải qua.

Phương Tri Hành truy vấn: “Sau đó thì sao, xảy ra chuyện lớn như vậy, cha ngươi xử trí như thế nào?”

La Tuấn Kỳ cười lạnh nói: “Còn xử trí như thế nào nữa? Dựa theo lệ cũ của triều đình, một khi gặp phải loại quái sự này thì đăng báo toàn bộ cho ‘Giám Thiên ti’.”

Trong đầu Phương Tri Hành chợt hiện lên dòng suy nghĩ. Cậu hỏi: “Người Giám Thiên ti nói thế nào?”

La Tuấn Kỳ trả lời: “Giám Thiên ti phái một người đến, nói là huyện thành Ngọc Lan đang dần dần biến thành Cấm Khu, căn dặn bọn ta không được can thiệp.

Chỉ cần kiên trì chờ đợi đến khi Cấm Khu hoàn toàn phá xác thành hình, bọn ta tự nhiên có thể tiến vào trong huyện thành Ngọc Lan lần nữa.”

Phương Tri Hành hít sâu một hơi, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc Cấm Khu hình thành như thế nào vậy?”

“Làm sao ta biết được.”

La Tuấn Kỳ hừ lạnh nói: “Ngoại trừ đám người thần thần thao thao của Giám Thiên ti ra, chỉ sợ trên đời này không có mấy người hiểu rõ Cấm Khu rốt cuộc sinh ra như thế nào.”

Phương Tri Hành đã hiểu, gật đầu nói: “Nói thiệt cho các ngươi biết, ta là trời đưa đất đẩy thế nào mà tiến nhầm vào huyện thành Ngọc Lan trong.”

Dứt lời, cậu cởi dây xích chó trên người bọn họ ra, nghiêm túc nói: “Các ngươi có thể thử thoát khỏi huyện thành này, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh rời khỏi, ta sẽ trả lại sự tự do cho các ngươi.”

Hai quý công tử nhìn nhau, nửa ngờ nửa tin.

Rất nhanh, bọn họ khập khễnh đi ra ngoài.

Khóe miệng Phương Tri Hành hơi cong lên, ngồi trong phòng chờ.

Khoảng hai giờ trôi qua, La Tuấn Kỳ và Tùy Diên Thanh mới vòng trở lại.

Hai người mệt mỏi thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

La Tuấn Kỳ thở hổn hển hỏi: “Rốt cuộc phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0