Chương 607: Vơ vét tài sản (3)
Chương 607: Vơ vét tài sản (3)
Phương Tri Hành hơi im lặng, nói như thật: “Trước đó cũng có người bị vây ở nơi đây, chỉ là cô ấy lại không giải thích được rời đi từ giấc mộng sau khi ngủ thiếp đi. Các ngươi không ngại thử phương pháp này xem sao.”
“Nằm mơ ư?!”
La Tuấn Kỳ đang đứng hình nhất thời càng thêm đơ ra.
Ánh mắt Tùy Diên Thanh lóe lên, kéo ống tay áo của La Tuấn Kỳ.
Hai người lập tức đi vào căn phòng cách vách, đóng kín cánh cửa phía sau.
Tùy Diên Thanh thấp giọng nói: “Ta từng nhìn thấy một kỳ văn trên một bản cổ tịch, nói là thời cổ đại có một tiều phu vào núi đốn củi. Đột nhiên ngọn núi nổi lên sương mù, hắn lạc đường, vừa mệt lại vừa đuối, bèn nằm xuống ngủ một giấc, sau đó nằm mơ.
Trong giấc mơ ấy, hắn vô tình gặp được một nữ tử gặp nạn. Sau khi cứu cô ấy, hắn có được trái tim của cô. Sau đó phát hiện nữ tử kia đúng là con gái của châu mục.
Hắn cưới nữ tử làm thê, làm đại quan, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Cuối cùng hắn bỗng dưng tỉnh lại từ trong giấc mộng, phát hiện cán rìu đốn củi đã mục nát.
Chờ hắn trở về quê quán, mới phát hiện thế gian đã trôi qua trăm năm, người biết hắn đã sớm chết hết.”
La Tuấn Kỳ nghe thế thì lông mày cau chặt, càm ràm: “Ngươi liền thích xem mấy loại kỳ văn dị sự không đứng đắn đó.”
Tùy Diên Thanh nói: “Ta còn chưa kể hết đâu. Tiều phu vẫn nhớ kỹ tất cả mọi chuyện xảy ra trong mộng nên đi tìm thê tử trước. Kết quả hắn thực sự tìm được một ngôi mộ, trên bia mộ có khắc tên của hắn và thê tử, đồng thời hắn là mộ chôn quần áo và di vật.”
La Tuấn Kỳ ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Ý của ngươi là, giấc mơ của tiều phu thật sự xảy ra à?”
Tùy Diên Thanh gật đầu nói: “Trước đây thì ta không tin, nhưng bây giờ ta hoài nghi câu chuyện kia có thể là sự thật. Cổ nhân từng nhắc đến giả thuyết ‘Nguyên thần xuất khiếu’, có lẽ chúng ta có thể trùng hợp làm được điểm này trong Cấm Khu mới sinh ta.”
Sắc mặt La Tuấn Kỳ biến ảo một hồi, nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu nói: “Ngươi thử trước đi.”
Tùy Diên Thanh nằm xuống, điều chỉnh hô hấp, dần dần cơn buồn ngủ kéo tới.
Hắn đang ngủ.
Gần như cùng lúc đó Phương Tri Hành cũng ngủ, ra khỏi phòng chờ.
Thế nhưng, trong chốc lát trôi qua.
Phương Tri Hành vẫn luôn không nhìn thấy Tùy Diên Thanh ra khỏi phòng.
Bên kia, La Tuấn Kỳ dần dần không chờ được, đẩy Tùy Diên Thanh và đánh thức hắn.
“Thế nào, ngươi mơ thấy cái gì?” La Tuấn Kỳ vội vàng hỏi.
Tùy Diên Thanh chép miệng, mờ mịt nói: “Ta ngủ rất say, hình như không nằm mơ.”
La Tuấn Kỳ nhất thời hết chỗ nói rồi.
Phương Tri Hành thấy vậy thì lẩm bẩm: “Xem ra ngoại trừ ta, người bên ngoài không cách nào nằm mơ được.”
Nhoáng lên nửa tháng trôi qua.
La Lập Phu và Tùy Giới Phúc chuẩn bị ổn thỏa. Bọn họ mang theo tiền chuộc, một đường đi tới địa điểm ước định.
Bên cạnh quan đạo rậm rạp cỏ dại, một cây liễu lớn to phải năm người ôm mới hết đứng đấy.
Bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đại thụ treo một chiếc khăn trải giường, trên đó viết:
“Đặt tiền chuộc dưới tàng cây rồi lùi ra ngoài ngàn mét.”
La Lập Phu nhìn quanh khắp nơi, chau mày.
Đột nhiên ông biến hóa nhanh chóng, mọc ra tám đôi mắt tám cái chân dài.
Ông cong ngón búng, bắn ra một sợi tơ nhện vắt ngang trên trời.
Ngay sau đó, La Lập Phu nhảy lên tơ nhẹn đứng lơ lửng trên không, nhìn khắp tám phương.
Đáng tiếc, ông không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
Lúc này, một ông lão mặc áo đen đẩy mọi người ra, cởi bỏ áo khoác, vóc người bỗng nhiên tăng vọt, phía sau lưng nhúc nhích một hồi, mọc ra một đôi cánh hùng ưng.
Soạt!
Ông lão mặc áo đen đằng không bay lên, lượn quanh mấy vòng trên trời, tìm kiếm khắp mười dặm xung quanh.
Không bao lâu sau, ông bay đến bên cạnh La Lập Phu bẩm báo: “Quận trưởng đại nhân, nơi này chim không thèm ỉa, không có bất kỳ ai cả.”
La Lập Phu ừ hử, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Đám người Tùy Giới Phúc lập tức vây quanh.
Sắc mặt La Lập Phu hơi có vẻ âm trầm, trầm giọng nói: “Bọn cướp yêu cầu chúng ta lùi đến ngoài ngàn mét. Nếu như chúng ta không nghe theo, chỉ sợ đối phương căn bản sẽ không xuất hiện.”
Tùy Giới Phúc suy tính một hồi rồi đáp: “Cự ly ngàn mét, lấy tốc độ của ta chỉ cần một hơi thở thôi.”
Hắn chuyển sang ông lão áo đen, lại nói: “Trịnh lão biết bay, còn nhanh hơn ta nữa.”
Ông lão mặc áo đen chớp động đôi mắt ưng, lãnh đạm nói: “Chỉ cần bọn cướp dám đến là hắn không thể chạy thoát được tầm mắt của ta.”
La Lập Phu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, gật đầu nói: “Ta bày mạng nhện ở xung quanh, chỉ cần bọn cướp chạm vào tơ nhện của ta là ta có thể lập tức phát hiện ngay.”
Dứt lời, ông an bài nhân thủ, phân tán đến bốn phía đông tây nam bắc tiến hành bí mật mai phục.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhoáng lên cái trời đã tối xuống.
Đám người La Lập Phu, Tùy Giới Phúc không nói một lời chờ đợi, kiên nhẫn dần dần bị hao mòn hầu như không còn.