Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 615 - Chương 615: Thăng Cấp (2)

Chương 615: Thăng cấp (2) Chương 615: Thăng cấp (2)

Gần như trong tích tắc, nữ tử che mắt bỗng ngẩng đầu lên, đưa tay kéo miếng vải đỏ.

Cô mở mắt để lộ đôi tròng mắt màu tím lạnh lùng nhìn sang Phương Tri Hành.

Ngay khoảnh khắc ấy, Phương Tri Hành sinh lòng cảnh giác, vô thức quay đầu đi, không đối mặt với nữ tử.

“Ơ, ngươi lại cảnh giác à!”

Dạ Tử Tuyền khẽ nói, ống tay áo phải đột nhiên phồng lên cho dù không có gió thổi.

Một tia sét màu tím được phóng ra và nhanh chóng bắn về phía trước.

Roẹt ầm ầm!

Lôi điện lấp lánh không gì sánh bằng, xé rách không khí, phát ra tiếng nổ lủng màng nhĩ con người.

Gần như cùng lúc, Phương Tri Hành nghiêng đầu và lùi về sau thật nhanh.

Kế tiếp, cậu vung bảo đao Đồ Long lên vẽ nửa hình tròn trên mặt đất.

Bùm~

Mặt đất bị lưỡi đao cuộn lên như là tường đất dựng thẳng chặn lôi điện đánh tới.

Ầm!

Bức tường đất lập tức bị lôi điện phá tan, bụi đất cuồn cuộn, ánh lửa bùng cháy.

Dạ Tử Tuyền bay lên không trung và lao về phía Phương Tri Hành nhưng cô bỗng nhiên khựng lại.

Bởi vì lúc này Phương Tri Hành đã kịp lui trở vào bên trong cổng Nam.

Dạ Tử Tuyền rơi bên ngoài cổng, cách cậu chưa đến 1 mét, 4 mắt nhìn nhau.

Phương Tri Hành hơi nheo mắt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai, sao lại tập kích ta?”

Dạ Tử Tuyền thay đổi nét mặt, lạnh lùng nói: “Hóa ra ngươi cũng hiểu ngôn ngữ của bọn ta, vậy ngươi nghe cho kỹ lời ta nói, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi dám bước chân ra khỏi Cấm Khu nửa bước, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán.”

Phương Tri Hành giật mình, hỏi lại: “Ngươi cho rằng ta là gì vậy?”

Dạ Tử Tuyền hừ lạnh lùng, mặt không thay đổi, nói: “Chỉ là 1 kẻ dị đoan mà lại muốn ta nói lời khách sáo ư.”

“Dị đoan?!”

Phương Tri Hành nín thở, đột nhiên cậu chú ý đến lệnh bài treo bên hông Dạ Tử Tuyền, trên đấy khắc thật rõ 3 chữ “Giám Thiên ti”.

“Ngươi là người của Giám Thiên ti!”

Phương Tri Hành tâm thần khẽ động, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc Cấm Khu này đã xảy ra chuyện gì, ngươi có biết cách rời khỏi nơi này không?”

Dạ Tử Tuyền ngoảnh mặt làm ngơ, quay người đi đến bên cạnh bò trắng và ngồi xuống.

Thấy vậy, Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, quay người rời đi, vòng qua cổng Tây.

Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận bên ngoài không có ai, lúc này mới bước ra ngoài.

Tiếp đó, cậu tiến vào rừng rậm, trèo non lội suối, đi 1 vòng lớn mới đến được quận thành.

Lúc này, quận thành đã khác xưa, cửa thành có trọng binh canh giữ, kiểm tra từng người tới lui một cách nghiêm ngặt.

Đương nhiên, chuyện này không thể làm khó Phương Tri Hành được.

Chỉ thấy cậu vung vẩy ống tay áo gây nên 1 trận gió mạnh, cuốn cát bụi lên đầy trời, bao phủ về phía cổng thành, thổi cho đám người không mở nổi mắt.

Chỉ chốc lát, Phương Tri Hành đã xâm nhập vào nội thành, cậu đến tửu quán và trà lâu nghe ngóng tin tức trước.

Thế nhưng gần đây không có phát sinh bất kỳ chuyện lớn gì.

Về việc Giám Thiên ti phái người đến, càng không có ai nghe nói đến.

Phương Tri Hành không thu hoạch được gì, cậu mua quần áo và đồ trang điểm, sau đó quẹo vào 1 hẻm nhỏ vắng vẻ.

“Tỉnh lại!”

Phương Tri Hành từ trên giường ngồi dậy, đưa váy cho Hồng Lộ và chia đồ trang điểm cho 5 vị mỹ nữ.

Mấy ngày sau, mỗi ngày cậu đều đi quan sát con bò trắng và nữ tử che mắt kia.

Đối phương vẫn canh giữ ở cổng, một tấc cũng không rời.

Phương Tri Hành nhiều lần thử giao tiếp, đáng tiếc nữ tử che mắt cực kỳ cao lãnh, căn bản không để ý đến cậu.

Nhoáng cái lại hơn 20 ngày trôi qua.

“Chủ nhân, có biến!”

Tối hôm đó, khi màn đêm vừa buông xuống, Hồng Nhiễm và Hồng Sa từ bên ngoài chạy về, nét hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.

Phương Tri Hành kinh ngạc, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hồng Nhiễm vội nói: “Vừa rồi bọn ta đến giếng cổ bên ngoài gánh nước thì nghe dưới đáy giếng truyền đến âm thanh quái dị.”

Phương Tri Hành cau mày, chợt đứng dậy đi qua xem thử.

“Xùy, xuy xuy…”

Từ xa, cậu đã nghe được 1 loại âm thanh như tiếng ồn trắng.

Phương Tri Hành bước tới bên miệng giếng, tiếng ồn trắng càng lúc càng lớn, chính xác là phát ra từ trong cái giếng này.

“Động tĩnh gì vậy, nó hơi giống với tạp âm phát ra từ chiếc radio cũ…”

Phương Tri Hành cúi người, mở Đồng Tử Xích Huyết nhìn xuống đáy giếng.

Cậu thấy bên dưới giếng đen nhánh, nước giếng bóng loáng như gương, không có bất kỳ cái gì khác lạ.

Phương Tri Hành ngẫm nghĩ, dứt khoát cởi y phục xuống, định nhảy vào trong giếng để xem thử.

Thế nhưng, cậu còn chưa kịp cởi xong quần áo thì tiếng ồn trắng kia đã biến mất 1 cách kỳ lạ.

Phương Tri Hành tặc lưỡi, vẫn lựa chọn nhảy xuống giếng, lặn xuống chỗ sâu dưới đáy giếng.

Cậu cẩn thận tra xét 1 hồi nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

Hơn nữa, liên tiếp mấy ngày sau tiếng ồn trắng cũng không xuất hiện.

Chuyện không đầu không đuôi thế này, tra không thể tra, cứ vậy trôi qua.

Thế nhưng Phương Tri Hành lại cảm thấy không đúng, giống như mưa gió nổi lên, 1 trận kịch biến có thể sắp xảy ra.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0