Chương 614: Thăng cấp
Chương 614: Thăng cấp
Để lại câu nói này, bò trắng cất bước rời đi, trong chớp mắt nó đã hóa thành 1 chấm trắng nhỏ và biến mất ở cuối đường quan.
Thấy cảnh này, mọi người không khỏi chấn động trong lòng, nhìn mà than thở.
Dạ Tử Tuyền cưỡi bò trắng đi thẳng về phía trước đón gió, cô tháo vải đỏ bịt mắt xuống rồi nhìn chăm chú đằng trước.
Thoáng chốc, 1 tòa huyện thành nhỏ sương mù mịt mờ phản chiếu vào tròng mắt màu tím.
Bò trắng lao đi thật nhanh chạy về phía huyện thành Ngọc Lan với tốc độ nhanh nhất.
Chốc lát sau…
Bò trắng bỗng dừng lại, thở ra 2 luồng khí trắng dày đặc từ 2 lỗ mũi giống như làn khói.
Dạ Tử Tuyền nhảy xuống khỏi lưng bò.
Lúc này, cô đang đứng bên ngoài cổng Nam huyện thành Ngọc Lan.
Cô giơ tay lên đưa ra phía trước.
Tích~
Bỗng nhiên, dường như cô chạm đến cái gì, từng vòng gợn sóng dập dờn trong không khí.
“Sắp rồi, Cấm Khu này sẽ mở ra nhanh thôi.”
Dạ Tử Tuyền thì thầm, quay đầu cười nói với bò trắng: “Chúng ta chờ ở đây đi, dị đoan kia sớm muộn sẽ lại trở ra lần nữa.”
Bò trắng ngẩng đầu, kêu lên ụm…bò… như thể đang đáp lại cô.
…
…
Sáng sớm, chân trời bắt đầu trắng xóa.
Ánh bình minh chậm rãi thẩm thấu vào đường chân trời nhuộm bầu trời thành 1 vùng màu cam giống như tranh thủy mặc.
Phương Tri Hành vừa tỉnh giấc.
Bên cạnh cậu có 2 mỹ nhân bầu bạn, hôm qua đã đến phiên Hồng Ly và Hồng Sa.
Hai người bọn họ quá mệt mỏi.
Cũng đúng, dù sao bọn họ cũng bị vuốt ve cả 1 đêm.
Sức cùng lực kiệt.
E rằng bọn họ phải ngủ đến trưa mới có thể hồi lại sức.
Thế nhưng Phương Tri Hành vẫn long tinh hổ mãnh, không hề có bất kỳ dấu hiệu rã rời nào.
Cậu lẳng lặng rời khỏi giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Mặt trời mọc đằng đông, sương mù xám chậm rãi tản đi.
Dưới ánh nắng ban mai, từng tòa nhà ở huyện thành Ngọc Lan như được nhuốm 1 lớp vàng nhạt, toát lên vẻ lộng lẫy và thần bí.
Phương Tri Hành sốc lại tinh thần, đi đến căn phòng cách vách để kiểm tra 2 vị quý công tử kia.
Bọn họ bị trói, rúc vào nhau, nằm nghiêng trên giường, ngáy o o.
Hai người bọn họ trông hơi thảm, gầy đi thấy rõ.
Phương Tri Hành như thường lệ, lại chặn dòng khí huyết của bọn họ khiến họ không còn chút sức lực nào.
Sau đó, cậu rời khỏi nhà dân, đi một mạch 20 dặm từ cổng Đông.
Không bao lâu, cậu đã đến 1 trấn nhỏ.
Thị trấn nhỏ này nằm ở 1 vùng hẻo lánh, thoát khỏi binh tai 7 năm trước và may mắn không chịu cảnh phản tặc đồ sát.
Phương Tri Hành đi dạo trên đường lớn rồi bước vào 1 gian hàng bán đồ ăn sáng.
“Ôi trời, đại gia, ngài tới rồi!”
Chủ quán nhận ra Phương Tri Hành, dù sao mỗi ngày cậu đều đến đây mua đồ ăn sáng.
Không cần Phương Tri Hành phải gọi món, chủ quán nhanh tay gói phần ăn sáng cho 8 người.
Phương Tri Hành trả tiền, cầm đồ ăn sáng quay người rời khỏi trấn nhỏ, sau đó cậu nhìn xung quanh, xác nhận không có người theo dõi, tâm thần khẽ động.
“Tỉnh lại!”
Nháy mắt sau, cậu tỉnh dậy trên giường, trong bàn tay trống không có thêm 8 phần đồ ăn.
Phương Tri Hành mỉm cười.
Nói thật, cậu đã quen với cuộc sống thế này, nó rất tiện lợi.
Sau khi vào giấc mộng, cậu có thể đi đến bất kỳ địa điểm nào, làm bất cứ chuyện gì.
Chỉ với 1 ý niệm trong đầu, cậu đã có thể biến mất không lưu lại vết tích gì ở bên ngoài, trực tiếp dịch chuyển đến huyện thành Ngọc Lan.
“Sắp rồi, qua 1 tháng nữa, ta có thể thăng cấp rồi.”
Phương Tri Hành lộ vẻ mặt mong đợi.
Mặt trời đã lên cao, Hồng Lộ đến bên cạnh Phương Tri Hành, ôm cánh tay cậu rồi làm nũng: “Chủ nhân, nô tỳ muốn có 1 bộ đầm mới, chính là loại váy xếp ly màu xanh biếc mà các tiểu thư nhà giàu hay mặc ấy.”
“Váy à, được, ta mua cho ngươi.” Phương Tri Hành mỉm cười.
Hồng Lộ tức thì vui vẻ chết đi được.
Sau 1 thời gian ngắn, 5 mỹ nữ bọn họ chung sống với Phương Tri Hành thì phát hiện cậu thật sự là 1 chủ nhân tốt, vô cùng cưng chiều bọn họ, muốn gì thì cậu đều mua hết.
Phương Tri hành ngẫm nghĩ, đã hơn nửa tháng mình chưa đến quận thành, cũng đến lúc đi nghe ngóng chút tin tức rồi.
Ý niệm vừa đến, Phương Tri Hành quyết định ngủ trưa.
Cậu nằm xuống và để mặc cho cơn buồn ngủ ập đến.
Không bao lâu, Phương Tri Hành đã đến cổng Nam.
“Ụm… bò…~”
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bò kêu.
Phương Tri Hành nhất thời giật nảy mình, kinh ngạc!
Cho đến nay, chưa có bất kỳ người hay dã thú nào có thể tới gần huyện thành Ngọc Lan.
“Chẳng lẽ là…”
Phương Tri Hành vui mừng khôn xiết, nét mặt hiện lên vẻ chờ mong, cất bước ra ngoài.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh.
Cậu lập tức nhìn thấy, bên kia đường cách đó không xa có 1 con bò trắng lớn đang nằm rạp trên mặt đất.
Dựa vào con bò trắng là 1 nữ tử mặc huyền bào đen trắng, bịt mắt bằng vải đỏ, rất có khí phách.
Phương TRi Hành sửng sốt 1 chút, lặng lẽ bước qua đó.
“Ụm… bò!”
Bò trắng quay đầu lại thấy Phương Tri Hành, bỗng kêu lên.