Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 613 - Chương 613: Phán Quan (3)

Chương 613: Phán quan (3) Chương 613: Phán quan (3)

Ông vừa nhìn thấy liền xảy ra hiện tượng mắt mờ, đầu óc không thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng váng.

“Đừng tùy tiện nhìn vào mắt ta…”

Nữ phán quan thản nhiên lên tiếng nhắc nhở.

La Lập Phu kinh hãi, vội vã cúi đầu xuống, thở hổn hển vài hơi, lúc này mới bình phục.

Sau đó, ông chớp mắt, 2 hàng mày không khỏi nhíu lại.

La Lập Phu ngạc nhiên phát hiện mình vậy mà không nhớ nổi dung mạo của nữ phán quan, rõ ràng ông vừa nhìn qua.

“Các ngươi có thể ngẩng đầu lên.”

Sau cả buổi, nữ phán quan lần nữa lên tiếng.

Đám người đồng loạt ngẩng đầu và nhìn lên.

Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi, vóc người cao ráo đang ngồi trên lưng 1 con bò trắng, mặt cô được quấn bởi 1 tấm vải đỏ dài và rộng, che gần hết khuôn mặt, đặc biệt là đôi mắt bị bịt kín hoàn toàn.

Nữ tử che mắt để lộ 1 miếng lệnh bài, tự giới thiệu: “Ta là Dạ Tử Tuyền, là phán quan được Giám Thiên ti phái tới xử lý dị đoan.”

La Lập Phu vội nói: “Cung nghênh Dạ phán quan, bản quan La Lập Phu là quận trưởng quận Hạ Hà.”

Dạ Tử Tuyền điềm đạm nói: “Chính là ngài đã báo cáo tin tức có dị đoan xuất hiện ư?”

La Lập Phu gật đầu nói: “Chính là bản quan, một tháng trước, La Tuấn Kỳ con trai ta bỗng nhiên bị người ta bắt cóc…”

Ông kể lại chi tiết đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi nghe xong, Dạ Tử Tuyền hỏi lại với vẻ hiếu kỳ: “Con của ngài bị bắt cóc dễ dàng trên chính địa bàn của ngài ư?”

Da mặt La Lập Phu co giật, vội vàng giải thích: “Quận Hạ Hà đã lâu không xảy ra chiến sự, trị an nội thành vô cùng tốt, cho nên bên cạnh con ta không sắp xếp cao thủ Cửu Ngưu cảnh tháp tùng, thế là bị kẻ xấu nhân cơ hội.”

Dạ Tử Tuyền hỏi: “Ở đâu ra chuyện kẻ bắt cóc Cửu Ngưu cảnh xuất hiện rồi bước vào địa bàn ngài mà ngài không hề phát giác hả?”

La Lập Phu lộ vẻ phiền muộn, trả lời: “Bất kỳ vị cao thủ Cửu Ngưu cảnh nào đều không phải có sức chiến đấu tầm thường, hành tung của bọn họ sẽ bị các phương lưu ý, hành vi của họ cũng sẽ bị các phương áp chế và trói buộc nhưng tên bắt cóc kia không thuộc về bất kỳ thế lực nào, như thể hắn chui từ đá ra vậy, không ai biết được lai lịch của hắn.”

Dạ Tử Tuyền trầm mặc, phân phó: “Ngài dẫn ta đến địa điểm giao tiền chuộc xem thử.”

“Vâng!”

La Lập Phu không dám trì hoãn, phi thân lên ngựa, đích thân dẫn đường, băng qua quận thành và đi thẳng về hướng Bắc.

Cộc cộc cộc~

Một đoàn người thúc ngựa chạy, càng đi càng xa.

Không bao lâu, bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy cây liễu lớn lần nữa.

Những chuyện xảy ra vào đêm ấy từng chút một tràn về tâm trí mọi người như thủy triều dâng lên.

Dạ Tử Tuyền nhảy xuống khỏi lưng bò, tản bộ 1 vòng quanh gốc cây liễu lớn.

La Lập Phu tỉ mỉ kể lại: “Tiền chuộc bao gồm 5 nữ nhân, 3 yêu ma và hơn 4 vạn cân thịt dị thú cấp 4, lần lượt được chất lên 3 chiếc xe, với lại bản quan đã giăng thiên la địa võng quanh khu vực này.

Sau đó, kẻ dị đoan đến hiện trường, trong mấy hơi thở ngắn ngủi, toàn bộ khoản chuộc cùng với hắn đều biến mất tại chỗ, chỉ để lại 3 chiếc xe.”

Đám người yên lặng lắng nghe, cho dù là người đã chứng kiến sự việc xảy ra đêm ấy nhưng cho tới bây giờ, bọn họ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được, việc này rất khó tin.

Sau khi nghe xong, Dạ Tử Tuyền xua tay và nói: “Các ngươi quay lưng đi, ta muốn mở mắt.”

Đám người La Lập Phu giật thót, vội vàng xoay người sang chỗ khác, có người còn nhắm tịt mắt luôn.

Dạ Tử Tuyền tháo băng vải đỏ ra, để lộ 1 đôi tròng mắt màu tím thâm sâu và thần dị.

“Ừm, nơi này quả thật có dấu vết dị đoan…”

Lời này vừa nói ra!

La Lập Phu và những người khác đều hít 1 ngụm khí lạnh.

Kỳ thật, bọn họ không hiểu rõ dị đoan là gì.

Chỉ biết rằng dị đoan được sinh ra trong Cấm Khu, không thể diễn tả, quỷ dị khó lường.

“Không ngờ kẻ bắt cóc con ta lại thật sự là kẻ dị đoan!”

La Lập Phu lo lắng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nếu kẻ bắt cóc là cao thủ võ lâm thì cũng bình thường nhưng sao lại cứ phải là kẻ dị đoan vô lý chứ.

Ông khẩn cầu: “Dạ phán quan, có thể con ta vẫn còn sống, xin ngài hãy mau cứu nó.”

Dạ Tử Tuyền lần nữa bịt kít đôi mắt, điềm đạm đáp: “La quận trưởng không cần cầu xin ta, đối phó với dị đoán vốn là chức trách của phán quan Giám Thiên ti, ta sẽ dốc toàn lực diệt trừ dị đoan nhưng ta không thể cam đoan rằng con ngài nhất định còn sống.”

Nghe vậy, La Lập Phu không thể nói gì thêm.

Giám Thiên ti truyền đạt ý trời, có địa vị vô cùng đặc thù trong triều đình, ngay cả môn phiệt thế gia đều không có quyền lực sai khiến bọn họ.

La Lập Phu phiền muộn thở dài, than thở: “Làm hết sức mình, nghe theo số trời vậy.”

Dạ Tử Tuyền xoay người nhìn về phương Bắc, đột nhiên nhảy lên lưng bò dựa núi.

“Các ngươi về trước đi, ta đến Cấm Khu Ngọc Lan 1 chuyến.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0