Chương 619: Kinh biến
Chương 619: Kinh biến
“Trâu bò!”
Phương Tri Hành cực kỳ kinh ngạc, tâm trạng đương nhiên vô cùng sung sướng.
Cậu ngâm nga một tiểu khúc ra khỏi lầu các, vẻ mặt mãn nguyện trở về nhà dân.
Nhưng mà, ngay sau khi cậu rời khỏi không lâu!
Trong lầu các đột nhiên truyền ra một đợt tiếng ồn trắng, xì xì, vang không ngừng...
Phương Tri Hành đi như bay, không có chú ý tới tiếng ồn trắng xuất hiện.
Cậu đi trên đường cái, lúc đi ngang qua cổng nam, theo bản năng nhìn bên ngoài.
Phương Tri Hành bỗng nhiên dừng bước, hai mắt hơi nhíu lại.
Chỉ thấy bên ngoài cổng nam, bóng người chớp lên, mấy sĩ binh mặc khôi giáp, công khai quanh quẩn ngoài cửa, nhìn trộm.
Dường như bọn họ nhìn thấy Phương Tri Hành, nhất thời trở nên hỗn loạn, thảo luận sôi nổi, chỉ trỏ.
“Chẳng lẽ bọn họ có thể nhìn thấy ta!!”
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, rẽ vào, từng bước đi tới cổng nam.
“Đến rồi, người đó đến rồi!”
“Đừng nhìn hắn, hắn là dị đoan!”
“Trốn xa một chút, ai đụng tới hắn, người đó sẽ bị nhiễm bẩn.”
...
Một đám binh lính hoảng sợ, chen chúc lùi ra sau.
Giống như trong mắt bọn họ, Phương Tri Hành chính là tai hoạ, vô cùng khủng bố
Phương Tri Hành không nhanh không chậm đi vào cổng nam.
Phóng mắt nhìn lại, bên ngoài đóng một hàng lều trại, binh lính san sát, không có 800 cũng có 1000.
Trong lúc rối loạn, một con sói nhảy ra.
Thân sói cao khoảng 3m, uy vũ hùng tráng, hung thần ác sát, không ai bì nổi.
Người cưỡi trên con sói cũng là người vóc dáng vạm vỡ mặc khôi giáp rực rỡ, vác đại kiếm, tay cầm trường thương, uy phong tám hướng, khí thế bức người.
Người này cưỡi sói đi đến dưới cổng thành, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, giơ trường thương lên, chỉ vào mũi Phương Tri Hành quát: “Dị đoan, cút về đi! Có tổng binh Lang Kỵ La Hưng Lượng ta ở đây, ngươi đừng hòng bước ra khỏi thành trì nửa bước.”
Phương Tri Hành nhíu mày, tiếng nói trầm thấp: “Dị đoan gì nói cho rõ ràng?”
“Ngươi chính là dị đoan!”
La Hưng Lượng trợn mắt lên, nhe răng trợn mắt quát: “Dị đoan chính là ngươi, thứ chó đẻ gây họa cho thiên hạ!”
Trong lòng Phương Tri Hành tức giận, một bước đạp cổng thành.
“A!”
Một đám binh lính sợ trắng bệch, La Hưng Lượng và con sói của hắn cũng lắp bắp kinh hãi, liên tục lui về phía sau.
Phương Tri Hành cũng sững sờ tại chỗ, cậu ngửa đầu nhìn lầu cổng trên đỉnh đầu lại nhìn dưới chân.
Xác nhận!
Cậu thật sự đã đi ra khỏi huyện thành Ngọc Lan.
Lần này, cậu không phải rời khỏi từ trong mơ.
“Chẳng lẽ ta đang nằm mơ?”
Trong lúc nhất thời Phương Tri Hành không rõ chuyện gì, cậu đau khổ tìm kiếm cách thoát khỏi Cấm Khu Ngọc Lan, vẫn không bắt được trọng điểm.
Tuyệt đối không ngờ, cậu tự nhiên lại có thể ra khỏi Cấm Khu Ngọc Lan.
Mà càng là như vậy càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Dù sao chuyện cũng phải có giải thích nhân quả chứ.
Đột nhiên đến đột ngột như vậy, ai chịu nổi?
“Gào!”
Bỗng nhiên, La Hưng Lượng cưỡi sói xung phong liều chết mà đến.
“Dị đoan, chịu chết đi!”
Hắn giơ trường thương lên, dưới sự tăng tốc của con sói, hàn quang trên mũi thương lạnh thấu xương đâm thủng không khí, lại hình thành một chùm ngân quang rực rỡ giống như sao băng rơi xuống đất.
Một người một sói nháy mắt xông đến, một thương đâm vào ngực Phương Tri Hành!
Đồng tử Phương Tri Hành hơi co lại, uy lực một thương này của La Hưng Lượng không thể khinh thường, hắn đã có sức mạnh bản thân cũng mang theo lực xung kích khủng bố của con sói.
Một người một sói phối hợp khăng khít, hình thành một hợp lực.
Lực đạo xuyên qua của một thương này, ít nhất đạt tới 30 vạn cân.
Mà lúc này La Hưng Lượng còn chưa hóa yêu biến thân đâu.
Thân hình Phương Tri Hành lui mạnh về, từng bước lui vào trong cổng thành.
Cheng~
Một thương của La Hưng Lượng đâm vào trên gợn sóng vô hình, lực phản chấn thổi quét về, chấn đến thiếu chút nữa hắn không thể cầm chắc trường thương.
Phương Tri Hành thấy vậy, khóe miệng cong lên.
Cấm Khu Ngọc Lan vẫn là nơi không thể đặt chân!
Công kích của La Hưng Lượng hoàn toàn không có hiệu quả.
Phương Tri Hành không để ý tới hắn, xoay người lại, chạy về phía cổng bắc.
Cậu đi đến cổng bắc nhìn.
Quả nhiên, cổng bắc cũng có trọng binh gác, vây kín nước chảy không lọt.
Không cần nghĩ cũng biết, cổng đông và cổng tây tất nhiên là tình hình tương tự.
Huyện thành Ngọc Lan bị bao vây rồi!
“Ngày này sớm hay muộn sẽ đến.”
Phương Tri Hành thấy tình hình như vậy, cũng không có bất kỳ kinh hoảng nào.
Cậu tùy tiện tìm một căn nhà, trốn vào, chợp mắt ngủ.
Không lâu, cậu đã ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Phương Tri Hành mở hai mắt, sắc mặt biến đổi.
“Không đi vào giấc mơ...”
Phương Tri Hành nháy mắt ý thức được, trong lúc cậu sơ ý đã đánh mất năng lực đi vào giấc mơ.
“Chẳng lẽ là bởi vì ta tăng lên tu vi, khiến điều này thay đổi?”
Trừ điều đó ra, dường như không còn lời giải thích nào tốt hơn.
Cậu có thể đi ra khỏi huyện thành Ngọc Lan, đồng thời cũng đánh mất năng lực đi vào giấc mơ.
Giữa hai thứ lờ mờ tồn tại liên hệ.