Chương 620: Kinh biến (2)
Chương 620: Kinh biến (2)
Phương Tri Hành nhanh chóng thu liễm tâm thần, không suy nghĩ sâu xa nữa.
Tính cách của cậu chính là như thế, gặp phải chuyện không nghĩ thông, sẽ không vắt óc nghĩ tới cùng.
Cậu tin chỉ cần gom đủ manh mối liên quan, cho dù bản thân là một tên ngu ngốc cũng có thể phá giải bí ẩn.
Sau đó, Phương Tri Hành lập tức trở về nhà dân.
“Chủ nhân, ngài đã về rồi.”
Hồng Sa nhỏ tuổi nhất ra nghênh đón, cô hưng phấn nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy một con chim nhỏ bay qua bầu trời.”
“Chim?”
Phương Tri Hành nhíu mày, từ lúc huyện thành Ngọc Lan biến thành Cấm Khu, cậu không nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào nữa.
Lúc này, Hồng Ly cũng đi tới, cô lên tiếng trả lời: “Chủ nhân, lúc ta đi múc nước nghe được tiếng dê kêu, phụ cận hình như có một chuồng dê.”
“Dê, dê ở đâu ra?”
Phương Tri Hành hơi im lặng, trầm ngâm nói: “Các ngươi ở đây trước đã, ta đi xem thử.”
Năm vị mỹ nhân không thể làm gì khác.
Phương Tri Hành xoay người đi ra khỏi nhà dân, đi đến một cái giếng cũ.
“Be be ~”
Xa xa, cậu cũng nghe thấy tiếng dê kêu.
Nhưng nghe kỹ thì tiếng dê kêu đó vô cùng chói tai bén nhọn cùng với tiếng nghiến răng khô khốc, nghe thấy khiến trong lòng người ta sợ hãi.
Phương Tri Hành vượt qua giếng cũ, đi theo âm thanh.
Rất nhanh cậu đi vào trong một cái ngõ sâu.
Tiếng dê kêu càng lúc càng lớn chính là truyền đến từ sâu trong ngõ nhỏ.
Phương Tri Hành người to cao gan cũng lớn, nhanh chóng xông qua.
Cậu đột nhiên đứng trước một nhà dân.
Cửa lớn đóng chặt, bên trong cài khoá.
“Chẳng lẽ nơi này còn có người ở?”
Phương Tri Hành đi lên trước, nâng tay đẩy cửa ra.
Sân không lớn, lá rụng chồng chất.
Phương Tri Hành mắt lạnh quét tới, vừa thấy thì hay rồi, trái tim cậu chợt thắt chặt.
Chỉ thấy trong viện có 6 con dê núi, 2 con đực 4 con cái.
Lúc này, hai con dê đực đang đánh nhau, lần lượt dùng sừng dê va chạm lẫn nhau.
4 con dê cái khác im lặng đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt.
Quỷ dị chính là đôi mắt của hai con dê đực màu đỏ, răng nanh bén nhọn còn dài, mọc ra khỏi miệng.
Dáng vẻ rất dọa người!
Đây nào giống như dê, giống như mãnh thú hơn!
Không bao lâu, con dê đực to lớn hơn cắn chết một con dê đực khác, răng nanh lập tức lộ ra ngoài, xé rách bụng đối thủ, ăn no nê đến miệng đầy màu.
Dê đực ăn thịt, thân thể lớn lên một vòng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nghiễm nhiên có hung uy của dị thú cấp 1.
Kế tiếp, con dê đực ăn thịt đó cưỡi lên người một con dê cái, bắt đầu điên cuồng giao phối.
Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, chú ý tới một con dê cái trong đó bụng phình to dường như có thai.
Con dê cái đó nằm trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên đau khổ, tự mình tiến hành sinh nở.
Không lâu, một con dê con mới sinh bò ra.
Trên người dê con mọc lông màu vàng, hai răng nanh lộ ở bên ngoài, giống như cọp răng kiếm.
Không qua bao lâu, dê con mới sinh đầu tiên là mở hai mắt, sau đó cái trán mấp máy lại mở ra con mắt thứ 3.
Vẻ mặt dê con mới sinh đầu tiên là mờ mịt, tiếp theo tìm được dê mẹ.
Nó nghiêng đầu, nhìn dê mẹ bởi vì sinh nó ra mà mỏi mệt không chịu nổi, không đi uống sữa mà đột nhiên xông lên, há mồm cắn trên cổ dê mẹ.
Dê mẹ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bốn vó đạp điên cuồng.
Nhưng rất nhanh, dê mẹ đã không còn động tĩnh.
Dê con mới sinh bắt đầu cắn xé nhai nuốt dê mẹ.
Tình cảnh này nhìn thấy ghê người!
Phương Tri Hành thong thả lui về phía sau, vừa xoay đầu đột nhiên thoáng nhìn ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, có một bóng người loé lên.
Cậu lập tức đuổi theo.
Không bao lâu, Phương Tri Hành nhìn thấy một người đàn ông trung niên tóc tai bù xù, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
“Đứng lại!”
Thân hình Phương Tri Hành nhoáng lên, chắn trước mặt người đàn ông trung niên.
“Ai nha, thật tốt quá, cuối cùng gặp được một người sống!”
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Phương Tri Hành, không có bất kỳ kinh hoảng ngược lại là vui mừng quá đỗi.
Hắn đi tới, hai tay bắt lấy bả vai Phương Tri Hành, kích động hỏi: “Ngươi có nhìn thấy người nhà của ta không? Những người khác trong thành đi đâu rồi?”
Phương Tri Hành nhíu mày hỏi ngược lại: “Ngươi luôn ở trong thành?”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Đúng đó, ta vừa tỉnh lại thì toàn bộ người nhà không thấy, hàng xóm cũng không có ai.”
Phương Tri Hành truy hỏi: “Trước khi ngươi ngủ, có nhớ xảy ra chuyện gì không?”
Người đàn ông trung niên nghĩ, sắc mặt bỗng trở nên hoảng sợ kêu lên: “Ta nhớ đại quân phản tặc muốn giết đến đây, cả thành hỗn loạn, tất cả mọi người đang thương lượng cùng nhau chạy trốn. Ta và cha cũng thương lượng xong, ngày mai sẽ đi, đến quận thành.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, không khỏi hỏi: “Sau khi ngủ, ngươi có nằm mơ không?”
Người đàn ông trung niên mờ mịt nói: “Hình như có nằm mơ nhưng ta không nhớ rõ.”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, đáp: “Tất cả mọi người đã chạy ra khỏi thành, ngươi cũng trốn đi, đi từ cổng nam.”
“Cổng nam, đúng đúng, ta nên chạy thoát từ cổng nam.”