Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 621 - Chương 621: Kinh Biến (3)

Chương 621: Kinh biến (3) Chương 621: Kinh biến (3)

Người đàn ông trung niên nhớ tới cái gì, vỗ đùi, chạy về phía cổng nam.

Phương Tri Hành theo đuôi suốt dọc đường.

Một lát sau, người đàn ông trung niên chạy tới cổng nam, trực tiếp xông ra ngoài.

“Đứng lại!”

Sĩ binh canh giữ ở bên ngoài như gặp phải đại địch, lớn tiếng quát.

Người đàn ông trung niên ngây ngẩn cả người, chợt mừng rỡ nói: “Các ngươi là binh mã triều đình phái tới hả, là tới cứu bọn ta đúng không? Phản tặc đâu, các ngươi đuổi phản tặc đi rồi à?”

Một đám binh lính đưa mắt nhìn nhau.

“Đừng nghe hắn nói bậy.”

Lúc này, La Hưng Lượng cưỡi sói đi ra khỏi đám người, cao giọng quát: “Hắn là dị đoan, không thể nói lý, giết cho ta!”

Hắn ra lệnh!

Vù vù vù!

Mấy chục mũi tên đồng loạt bắn ra, giống như một trận gió mạnh mưa rào.

Người đàn ông trung niên trực tiếp trợn tròn mắt, đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn mưa tên từ trên trời giáng xuống, bao trùm toàn thân.

Xì xì xì ~

Người đàn ông trung niên bị vạn tiễn xuyên tâm, thân thể bay ngược ra ngoài, bị đóng trên tường thành, máu tươi bắn tung toé.

Một giọt máu tươi bắn ra ngoài, đúng lúc rơi lên mặt một binh lính.

Binh lính đầu tiên là sửng sốt, chợt hoảng sợ hét lớn: “A, ta bị máu tươi của hắn bắn trúng rồi, xong đời, ta bị nhiễm bẩn, ta không sạch sẽ!”

Sĩ binh chung quanh quá sợ hãi, đều vội vàng lui về phía sau, giống như tránh né ôn dịch rời xa binh lính kia.

Sắc mặt La Hưng Lượng u ám, điều khiển con sói đi đến trước mặt binh lính, một cước đá qua.

Bốp!

Binh lính bay xéo ra ngoài, đụng vào trên tường thành, xương cốt toàn thân nhất thời gãy hết, chết tại chỗ.

Cảnh tượng này doạ tất cả binh lính câm như hến, da đầu run lên.

La Hưng Lượng nghiêm mặt, hạ lệnh nói: “Đốt thi thể bọn họ, chôn sâu tro cốt của bọn họ.”

Sau khi hạ lệnh, 4 binh lính căng da đầu đi ra.

Bọn họ dùng vải bọc hai tay, cẩn thận nâng hai thi thể lên, đi tới đống củi bên cạnh, ném lên, châm lửa.

Phương Tri Hành đứng trên lầu của cổng thành, thấy cả quá trình.

“Dị đoan à...”

Tuy cậu không rõ đến tột cùng dị đoan là chỉ cái gì, nhưng dường như La Hưng Lượng và những người khác xem người hoặc sinh vật trong Cấm Khu là dị đoan, muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.

“Nơi đây không nên ở lâu, ta phải mau rời khỏi.”

Phương Tri Hành nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh có ý tưởng.

Cậu xoay người trở về nhà dân, yên lặng chờ trời tối.

Thời gian nhoáng cái đã tới chạng vạng, sắc trời dần dần u ám.

Lúc này, Phương Tri Hành đã thu dọn xong bọc hành lý, cậu gọi 5 mỹ nữ đến.

Sau khi im lặng một lát, Phương Tri Hành mở miệng nói: “Trước đó ta đã nói với các ngươi, chỗ của chúng ta là một Cấm Khu phong bế, trước mắt Cấm Khu này đã mở ra.”

5 người Hồng Nhiễm nghe được cái hiểu cái không, các cô hiểu biết về Cấm Khu cực kỳ có hạn.

Bản thân Phương Tri Hành cũng rất khó giải thích rõ ràng, nói đơn giản: “Tình huống hiện tại là bên ngoài có đại quân vây quanh huyện thành, mà chúng ta bị đại quân coi là uy hiếp, một khi lộ diện sẽ lọt vào vây giết của đại quân.”

Hồng Nhiễm nhíu mày nói: “Là bởi vì chủ nhân bắt cóc hai vị quý công tử kia hả?”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Có nguyên nhân ở mặt này, nhưng bởi vì các ngươi là người của ta. Cho nên cũng bị liên lụy, tóm lại đại quân vừa phát hiện chúng ta, tất nhiên là giết bất luận tội.”

5 mỹ nhân hiểu được.

Hồng Nhiễm liền nói: “Đây là mạng của bọn ta, nếu đã theo chủ nhân, sẽ phải cùng gánh vác với chủ nhân.”

Nghe thấy lời nói hết sức chân thành phát ra từ đáy lòng của Hồng Nhiễm khiến Phương Tri Hành hơi thất thần.

Nhưng cậu khôi phục lại rất nhanh, bình tĩnh nói: "Đêm khuya chúng ta sẽ chạy ra khỏi thành, sau đó rời khỏi quận Hạ Hà."

Trên mặt của Hồng Ly sầu lo, hỏi: "Chủ nhân, đại quân vây thành, võ lực của 5 người chúng ta thấp kém, sao thoát ra ngoài được?"

Phương Tri Hành đã sớm có chủ ý về điều này, cậu cười nói: "Huyện thành Ngọc Lan lớn như vậy, số lượng đại quân dù sao cũng có hạn, không thể vòng vây mỗi một góc được.

Ta đã sớm tuần tra 4 phía tường thành, phát hiện ngoài tường thành phía thành tây là một sườn dốc rừng rậm, hơn nữa còn có địa thế phức tạp, binh lực đại quân bố trí tuần tra tương đối ít.

Chúng ta nhân lúc đêm đến, có thể lặng lẽ rời đi từ phía đấy."

Hồng Ly nghe vậy thì không khỏi thoải mái cười nói: "Thì ra chủ nhân đã sớm có đối sách, tỷ muội bọn ta chắc chắn sẽ theo sát ngài."

Phương Tri Hành cười thoả mãn rồi chuyển mắt về phía ngoài cửa.

Màn đêm dâng lên, bao phủ đại địa.

Huyện thành Ngọc Lan tĩnh mịch chìm vào trong bóng tối.

Phố lớn ngõ nhỏ trong thành không biết từ nơi nào tuôn ra từng tia sương xám lượn lờ phấp phới, cuồn cuộn không ngớt, giống như từng con rắn xám đang trườn đi.

Phương Tri Hành thản nhiên ngồi trên ghế, Hồng Nhiễm và Hồng Sa đỡ lấy cánh tay của cậu một trái một phải, rúc vào trong ngực cậu, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0