Chương 62: Báo thù
Chương 62: Báo thù
Thanh niên mặt tàn nhang hiển nhiên là người dẫn đầu, trong túi nhiều tiền nhất, Phương Tri Hành lấy ra một đậu vàng sáng long lanh.
Chủy thủ của hắn dường như rèn bằng thép không gỉ, cực kỳ sắc bén và khá tốt.
Ngoài ra, Phương Tri Hành sờ được ba bao vôi phấn. Cậu thu toàn bộ vào trong túi, đứng dậy nói: “Đi, chúng ta đi tìm tên gay lọ kia.”
Tế Cẩu hỏi: “Đi thẳng đến Trần gia hay là?”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Dù sao Trần gia cũng là rắn độc, có chút bối cảnh, chúng ta hoàn toàn không biết gì về tình huống của Trần gia, đối với tao nơi đó có thể là đầm rồng hang hổ.”
Tế Cẩu ngẫm lại thấy cũng đúng nói: “Ừm, rồng mạnh khó đè ép rắn độc.”
Phương Tri Hành cân nhắc một chút, liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, khóe miệng cong lên một độ cung, rất nhanh có ý tưởng.
“Dụ rắn ra hang rồi giết!”
Phương Tri Hành rút đao ra khỏi vỏ, một đao cắt rớt đầu thanh niên mặt tàn nhang.
...
Lúc chạng vạng, nắng chiều chiếu lên mặt sông Tiểu Thanh Hà, màu da cam đan xen với màu đỏ sẫm.
Một trận gió lớn lướt qua, mặt sông nhất thời nổi lên tầng tầng gợn sóng, ánh sáng phản chiếu trong vắt, giống như gấm vóc kim quang lấp lánh.
Tửu lâu Lâm Giang, mùi thơm bay ba dặm.
“Các vị đại gia phu nhân, xin thương xót đi.”
“Cho đứa nhỏ của ta chút đồ ăn đi, ở hiền ắt gặp lành!”
Lượng lớn nạn dân lần nữa chạy đến trước cửa tửu lâu khất thực, chen chúc đông nghịt.
Bọn họ hy vọng có một người tốt, khí khái ném mấy hạt cơm ăn còn thừa lên đất.
Nhưng bảo tiêu của tửu lâu rất nhanh đã xông ra, “phục vụ” một trận gậy gộc, xua đuổi nạn dân.
Cảnh tượng như vậy, mỗi ngày đều xảy ra vài lần, mọi người đã sớm nhìn quen rồi.
Tới giờ cơm, lục tục có khách tiến vào tửu lâu, thưởng thức món ngon.
Rầm!
Đột nhiên, có thứ gì đó bay tới, đập vào trên cửa lớn của tửu lâu, bắn ngược lại, rơi xuống mặt đất, nó lăn mấy mét, tiến vào trong đại sảnh.
Mọi người quay đầu lại, vừa nhìn đã cảm thấy khủng khiếp!
“Đầu người?!”
“A a!!”
Tiếng kinh hãi và tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, mọi người đều bị hoảng sợ biến sắc.
Trên sàn nhà có thêm một cái đầu máu tươi đầm đìa.
“Ai nha nha, cái này cái này...”
Chưởng quầy, tiểu nhị hoảng hốt lo sợ, không dám tiến lên điều tra.
Mấy bảo tiêu cũng hít ngược khí lạnh, sợ hết hồn. Bọn họ liếc mắt đã nhận ra gương mặt đó là thuộc hạ đắc lực của Trần đại gia, tên là Hồ Ba, biệt danh “Tam ca”.
Tên này là tay sai của Trần đại gia, chuyên môn thay Trần đại gia làm một vài công việc dơ bẩn như đi lũng đoạn thị trường, thu phí bảo hộ, đòi nợ, trên tay nhiễm không ít máu.
Tam ca bị giết rồi!
Cừ thật, có người giết chết tay sai của Trần đại gia, còn ném đầu của hắn vào tửu lâu của Trần đại gia.
Đây là tuyên chiến trần trụi!
Ai dũng cảm vậy?
“Mau, nhanh đi thông báo cho Trần đại gia!” Có người vội vàng hô to.
Thời gian từng phút trôi qua.
Đợi đến khi Trần Ngọc Sinh đuổi tới tửu lâu Lâm Giang, sắc trời đã bắt đầu tối.
Khách trong lâu đã sớm chạy hết, ngoài lâu thì tụ tập rất đông người xem náo nhiệt.
Trần Ngọc Sinh nghe tin đuổi tới, dẫn theo rất nhiều thuộc hạ, hùng hổ.
Đám người nhanh chóng nhường ra một con đường.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút!” Bọn thuộc hạ hô to hét nhỏ.
Quần chúng vây xem không dám trêu chọc, lập tức giải tán.
Sắc mặt Trần Ngọc Sinh u ám bước vào tửu lâu, nhìn đầu người trên sàn nhà, cơn giận nháy mắt bùng nổ, mắt sắp nứt ra.
Chưởng quầy và những người khác câm như hến, cũng không dám thở mạnh.
Trần Ngọc Sinh thở dốc nặng nề, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu người.
Đầu người vẫn mở to hai mắt, trên mặt mất đi huyết sắc, chỉ còn biểu cảm hoảng sợ và tuyệt vọng lưu lại trước khi chết.
“Tiểu Tam, ngươi là bạn chơi chung lúc nhỏ của ta, giống như đệ đệ của ta.”
Trần Ngọc Sinh dùng ngón tay vuốt mắt của đầu người, giúp hai mắt khép lại, lạnh giọng nói: “Ta sẽ báo thù cho ngươi, ta sẽ khiến người giết chết ngươi, chết thê thảm hơn ngươi một vạn lần, khiến hắn hối hận đã đến thế giới này.”
Một thuộc hạ nghe vậy, lập tức biểu thị lòng trung thành nói: “Đại gia, tiểu nhân bằng lòng vì hai ngài không tiếc cả mạng sống, đấu tranh anh dũng.”
Tên còn lại liền nói: “Đúng đúng, bọn ta nhất định phải giết hung thủ, đòi lại công đạo cho Tam ca.”
“Giết giết giết!”
“Báo thù! Báo thù!”
Một đám thuộc hạ hùng dũng oai vệ kêu la.
Lúc này, rốt cục có người hỏi một vấn đề mấu chốt: “Đại gia, ngài biết hung thủ là ai hả? Đến tột cùng Tam ca đắc tội với ai lại rơi vào kết cục như vậy?”
Trần Ngọc Sinh nhếch miệng nói: “Lúc trưa hôm nay, trong tửu lâu xuất hiện một người trẻ tuổi, bên cạnh dắt theo một con chó. Con chó đó hơi kỳ lạ, rất có khả năng là huyết mạch dị thú, ta đã muốn mua lại, nhưng đối phương không bán rồi đi mất. Vì thế ta đã dặn dò tiểu Tam đi thăm dò nơi dừng chân của người đó, nghĩ cách bắt con chó đó cho ta. Nghĩ lại, người hại chết tiểu Tam chính là người trẻ tuổi đó.”