Chương 63: Môn phiệt
Chương 63: Môn phiệt
Nói đến đây, gã đã nhớ ra khuôn mặt của Phương Tri Hành.
“À, người đó à!”
Chưởng quầy và tiểu nhị hô to, cũng hơi ấn tượng.
Tuy tửu lâu người đến người đi, bọn họ không thể nhớ kỹ mỗi người, nhưng người nỡ dùng thịt đút chó, quả thực khiến kẻ khác ấn tượng sâu sắc.
Trần Ngọc Sinh thong thả đặt đầu người lên bàn, xoay người đi đến cửa lớn, trầm giọng nói: “Người đó nhất định còn ở trên trấn, tìm ra hắn cho ta, cho dù phải đào ba thước đất!”
“Vâng!”
Một đám thuộc hạ nhanh chóng đuổi theo bước chân của Trần Ngọc Sinh, ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn bộ đi ra với bước chân lục thân không nhận.
Ngay khoảnh khắc Trần Ngọc Sinh đi ra cửa lớn, vù! Một mũi tên chợt bắn tới, từ hướng tay trái!
Cả người Trần Ngọc Sinh cứng đờ, mũi tên bắn vào từ bên trái cổ của gã, xuyên ra bên phải, máu bắn tung tóe.
Mũi tên này chẳng những góc độ xảo quyệt, hơn nữa còn cực kỳ đột ngột.
Trần Ngọc Sinh hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng. Thẳng đến khi bị một mũi tên bắn thủng cổ, gã mới ý thức được bản thân bị đánh lén.
Trần Ngọc Sinh theo bản năng nâng tay lên, ôm hai bên cổ, nhưng máu tươi chảy ra từ khe hở giữa những ngón tay của gã, chảy ra từ trong miệng của gã.
“Đại gia?!”
Một đám thuộc hạ nhận ra quá muộn, nhất thời sợ hãi, toàn bộ bị dọa choáng váng.
Trần Ngọc Sinh lui về phía sau, bọn họ nhanh chóng đỡ lấy gã, kéo gã vào trong cửa lớn.
“Đóng cửa, đóng cửa sổ!”
“Mau mau!”
Cửa chính của tửu lâu rất lớn còn dày và nặng.
Đóng cửa cần một chút thời gian.
Vù!
Vù!
Đột nhiên, hai mũi tên bắn tới từ hai hướng một trái một phải.
Xì xì!
Hai tên gần như đồng thời bắn xuyên qua ngực của Trần Ngọc Sinh, nổ tung thành hai chùm máu tươi.
Chỉ một thoáng, Trần Ngọc Sinh phun ra lượng máu lớn, hai chân duỗi ra, thấy là không sống nổi.
“Đại gia!”
“Đại gia mất rồi!”
“Cẩn thận đi, không chỉ có một xạ thủ!”
Một đám thuộc hạ kinh hãi muốn chết, người nào người nấy xô đẩy lui về phía sau, chạy trối chết, không ai đi dìu Trần Ngọc Sinh nữa.
Nhưng mà, Trần Ngọc Sinh còn chưa chết hẳn mà.
Gã ngã thẳng xuống đất, cái ót chấm đất, vang lên một tiếng đùng.
“Oa!”
Miệng Trần Ngọc Sinh sặc ra đầy máu, biểu cảm vặn vẹo, hai mắt trừng lão đại, ánh mắt dần dần mất đi toàn bộ thần thái.
Trùng hợp vào lúc này, ở cửa có một con chó nhỏ chui vào.
Mọi người trừng mắt há miệng, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy trước cửa xuất hiện một bóng dáng, che mặt, tay cầm cung tên, không nói hai lời, cứ vậy kéo cung mà bắn.
Vù vù!
Mưa tên điên cuồng bắn vào, cái này còn nhanh hơn cái kia, giống như có mười người đang đồng thời bắn tên, dễ như trở bàn tay.
“A a a ~~”
Những thuộc hạ của Trần Ngọc Sinh liên tiếp trúng tên ngã xuống, kêu thảm thiết thê lương.
“Chậm một chút, giữ lại mấy người cho tao!”
Tế Cẩu vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn thử.
Phương Tri Hành liếc giao diện hệ thống của Tế Cẩu.
[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Nanh Sói Kịch Độc (mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một sinh mạng)]
“Mày muốn thử?”
Phương Tri Hành bắn tên chậm lại, cậu cũng rất tò mò đến tột cùng [Kỹ năng huyết mạch bộc phát] này như thế nào.
“Để tao!”
Tế Cẩu rục rịch, nó đã gấp lắm rồi.
Chỉ thấy nó run cái mông mấy cái, thân xác chợt bành trướng, lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trong chớp mắt, nó từ một con chó nhỏ biến thành một con chó lớn cao nửa người, hơn nữa, hình thái gần với một con ác lang.
Không thể nói là giống nhau như đúc, chỉ có thể nói là hoàn toàn nhất trí.
Đáng sợ chính là hai chiếc răng nanh của Tế Cẩu trở nên dài hơn, mọc ra khỏi miệng, giống như cọp răng kiếm vậy.
Hơn nữa, hai chiếc răng nanh đó có màu đỏ tươi giống như nhuốm máu, lộ ra sự tàn bạo và hung ác vô tận.
“Sức mạnh! Ta cảm giác được sức mạnh cuồn cuộn không ngừng tràn ra!”
“Răng nanh của ta ngứa quá, ta muốn mài răng!”
Đôi mắt của Tế Cẩu cũng trở nên đỏ tươi, lạnh lùng, hung tợn!
Bỗng nhiên, nó lao ra, nhanh chóng xông về phía một người.
Một người một chó, lướt qua nhau!
Xì!
Mang theo một đường máu!
Người nọ ngã xuống trên mặt đất, cổ bị xé rách, yết hầu cũng lộ ra, huyết nhục mơ hồ. Máu của hắn chảy ra, trong màu đỏ mang theo màu đen.
Bên rìa miệng vết thương nhanh chóng đổi màu, màu đen nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Thân thể người đó cũng nhanh chóng xuất hiện phù thũng, giống như xác chết trôi ngâm trong nước thời gian dài.
Sau một giây, người đó hoàn toàn không còn khí tức, cứ như vậy chết đi.
“Ha ha, ta quá lợi hại!”
Tế Cẩu giống như phát điên, xông tới bên này lao qua bên kia, đụng ai cũng cắn.
Nó linh hoạt lại rất nhanh, nhảy lên nhảy xuống, như vào chỗ không người.
Những thuộc hạ của Trần Ngọc Sinh đánh không lại, trốn không thoát, hoàn toàn là nghiêng về một bên bị Tế Cẩu tùy ý ức hiếp.
Nhưng mà, Tế Cẩu không kiên trì quá lâu, rất nhanh thân thể co rút lại, một lần nữa biến trở về nguyên dạng, hung uy không còn.