Chương 631: Carbon
Chương 631: Carbon
Ầm đùng đùng!
Công trình kiến trúc thành hàng không chịu nổi một kích, đều như giấy dán, bị kẹp lấy xúc tu máu hơn 10 vạn cân sức mạnh, quét nhẹ qua khiến tường đổ nhà sập.
…
"Đại, đại nhân tha mạng!"
Vẻ mặt của Hồng Ly tràn đầy hoảng sợ té quỵ trên mặt đất.
2 cánh tay bị chặt đứt, máu chảy như suối.
Cô vừa mới cứu La Tuấn Kỳ và Tùy Diên Thanh ra ngoài, tuyệt đối không ngờ La Lập Phu đã trở mặt.
Lúc này mặt của La Lập Phu không có biểu cảm, ông lộ ra vẻ chán ghét, hừ lạnh nói: "Tiện tỳ ngươi bị ô nhiễm rồi còn không biết."
Một tơ nhện bay ngang qua, xẹt qua cổ của Hồng Ly.
Phụt!
Máu tươi phun tung tóe từ trên chiếc cổ trắng như tuyết.
Hồng Ly không cam lòng và tuyệt vọng, đến lúc chết cô cũng không rõ tại sao bản thân lại chết.
"Tại sao ngươi lại muốn giết bọn ta?"
Hồng Mi và Hồng Lộ cực sợ hãi, kinh ngạc kêu lên: "Đường đường là tôn sư một quận, tại sao lại nói lời không giữ lời?"
Vẻ mặt của La Lập Phu chán ngấy, ông lười giải thích, chỉ phất tay phóng ra một tơ nhện.
Phụt!
Hồng Mi và Hồng Lộ có thực lực thấp hơn nên không trốn được, trong nháy mắt bị chặt đứt eo, mất mạng tại chỗ.
Chỉ chốc lát, 3 nữ nhân đều chết oan chết uổng.
Tình cảnh này…
"Cha, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
La Tuấn Kỳ hoàn toàn mơ màng.
"Con à…"
La Lập Phu nhìn con trai, có vẻ mặt đau khổ, than thở.
Đối với con trai ruột, tất nhiên là ông không thể để hắn ta chết không rõ ràng.
Ông ra hiệu bằng ánh mắt rồi đi vào trong rừng cây.
La Tuấn Kỳ vội vàng đi theo, nhưng khi hắn ta vừa đến gần La Lập Phu thì bị tránh ra, tránh né không kịp.
"Cha…."
Trong lòng của La Tuấn Kỳ không hỏi hoảng hốt.
Đợi đến khi đi xa rồi thì La Lập Phu quay đầu lại nhìn Dạ Tử Tuyền, xác nhận cô không nhìn lén, lúc này mới lên tiếng: "Con à, con đã chọc phải phiền phức lớn rồi, lần này cha cũng bất lực, không cứu con được!"
La Tuấn Kỳ ngạc nhiên, khó hiểu nói: "Cha, chẳng phải con được cứu ra ngoài rồi à?"
La Lập Phu cười khổ: "Chi bằng để cho con chết ở nơi này?"
La Tuấn Kỳ nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, hít thở không thông nói: "Con đường đường là con cháu La thị, ai dám hại con chứ?"
Trong lòng hắn ta vừa sợ vừa giận, khoảng thời gian bị bắt cóc đã chịu bao nhiêu đau khổ, vừa được cứu ra ngoài lại được biết tin xấu, như vậy thì ai mà chịu cho nổi?
Hắn ta vô cùng kích động, trên trán đột nhiên nhô lên một chiếc sừng bằng thịt, nhanh chóng sinh trưởng đến một độ dài nhất định.
2 mắt của hắn ta cũng biến thành màu đen tuyền, bắn ra ánh sáng âm u ở trong bóng đêm, vô cùng khiếp người.
"Cha, giải thích đàng hoàng cho con!"
La Tuấn Kỳ thở hổn hển, vẻ mặt dữ tợn.
Trong lòng của La Lập Phu lộp bộp, nhẹ nhàng nói: "Muốn trách thì phải trách dị đoan, trách 'Thiên Nhân'..."
Ông vừa dứt lời!
Đột nhiên có một mạng nhện đổ ập xuống người của La Tuấn Kỳ.
Con cháu La thị trong nháy mắt tán lạc ra ngoài, hóa thành thịt nát.
La Lập Phu chảy nước mắt, có vẻ mặt oán độc, cắn răng nói: "Con à, vi phụ sẽ báo thù cho con."
Ông quay trở về.
Lúc này, Tùy Diên Thanh cũng bị xử quyết, ném thi thể vào trong đống lửa.
Từ lúc bọn họ gặp Phương Tri Hành thì đã định sẵn là một trận bi kịch.
…
Phương Tri Hành tùy ý phá hỏng tất cả mọi thứ ở trong thành.
Nơi mà cậu đi qua, 4 xúc tu máu quét ngang 8 hướng.
"Xẹt xẹt xẹt!"
Đột nhiên một tiếng ồn trắng truyền đến.
Phương Tri Hành dừng lại, tỉ mỉ lắng nghe.
Tiếng ồn trắng đang ở gần đó, phiêu phiêu bất định.
Phương Tri Hành nhìn kỹ xung quanh, đột nhiên phát hiện nơi này khá quen mắt.
Tầm mắt của cậu nhìn về phía trên một các lâu.
Nếu như bản thân nhớ không lầm thì cậu đã hoàn thành thăng cấp trong các lâu này.
Tiếng ồn trắng rõ ràng truyền ra từ trong các lâu.
Phương Tri Hành nhoáng một cái, bóng dáng tiến vào trong các lâu.
Cậu nhanh chóng nhìn thấy 2 dấu chân ở đầu bậc thang bụi bặm của cửa tiệm.
Không sai, đó là dấu chân của cậu.
"Ta từng đến lầu các này, khi đó vẫn chưa có tiếng ồn trắng…"
Phương Tri Hành dè dặt thu hồi 4 xúc tu máu, lặng lẽ bước vào các lâu.
Tạch tạch!
Trên lầu 2 đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Phương Tri Hành cẩn thận lắng nghe, càng nghe càng thấy giống tiếng bước chân, vô cùng nặng nề hơn nữa còn cứng rắn, giống như có người mang đôi giày sắt đi đường vậy.
"Trên lầu có người…"
Phương Tri Hành xoay người nhảy lên, lơ lửng ở bên ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, một tia sáng xuyên qua khe hở cửa sổ ra ngoài.
Phương Tri Hành híp mắt nhìn lên thì thấy một bóng dáng phát sáng đang đi lại bên trong phòng.
Mà căn phòng đó chính là nơi Phương Tri Hành ở lúc thăng cấp!
Đỉnh đầu của bóng dáng đó phát sáng, tia sáng cũng chiếu lên trên người.
Phương Tri Hành vừa nhìn thì đồng tử không khỏi co rụt lại.
"Cơ giáp?"
Bóng dáng trong phòng là một người máy, toàn thân do kim loại cấu thành, càng nhìn càng thấy giống Transformers.