Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 632 - Chương 632: Carbon (2)

Chương 632: Carbon (2) Chương 632: Carbon (2)

"Không ngờ lại lần nữa gặp được cơ giáp."

Cơ thể và đầu óc của Phương Tri Hành rung động, cậu từng thấy 3 cơ giáp ở bên trong Cấm Khu Phong Lôi, còn đánh nhau với bọn nó nữa.

Mà cơ giáp trước mắt chỉ cao 2,5 mét, hơn nữa còn có hình thái gần với nhân loại.

Lần đầu nhìn qua, cơ giáp có màu bạc, tỷ lệ vô cùng mới.

Nhưng qua một lúc thì mặt ngoài cơ giáp xuất hiện rỉ sét màu đỏ sậm.

Không lâu sau, rỉ sét tăng nhanh với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trải rộng trên dưới toàn thân.

Cơ giáp đi mỗi một bước thì vụn sắt trên thân đều rơi lả tả xuống.

Phương Tri Hành thấy vậy, không chần chờ nữa, đột nhiên đẩy cửa sổ ra, nhảy vào phòng.

Cơ giáp xoay người lại ngay, phát ra tạp âm xẹt xẹt.

Phương Tri Hành híp mắt nói: "Mày rốt cuộc là thứ gì, có thể nói chuyện không?"

"Xẹt xẹt!"

Cơ giáp dường như đáp lại, chợt có một thanh cương đao kéo dài ra từ trên cánh tay đâm mạnh qua.

Phương Tri Hành không hề động đậy, một xúc tu máu nhanh chóng lộ ra từ phía sau, nện ngay lên trên ngực của cơ giáp.

Một tiếng “ầm” vang lên!

Cơ giáp chợt tan rã, rơi lả tả trên mặt đất.

Từng mảnh nhỏ rơi trên mặt đất, rõ ràng là rỉ sét, trong nháy mắt hóa thành đống bột phấn sắt vụn, bị gió thổi qua rồi từ từ tiêu tán.

Chỉ có đầu của cơ giáp là giữ vững được một lúc.

Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, vươn tay ra nâng đầu của cơ giáp lên.

Phần mặt của cơ giáp hoàn toàn mơ hồ, không còn phân biệt rõ ngũ quan nữa.

Đương nhiên, có thể lúc đầu cơ giáp đã không có ngũ quan.

"Xẹt xẹt!"

Đầu của cơ giáp lần nữa truyền ra âm thanh.

Đột nhiên hóa thành một câu nói có thể nghe hiểu:

"Carbon chung quy là phàm vật!"

Trong âm thanh mang theo giọng nói căm hận và khinh thường sâu đậm.

Phương Tri Hành ngây ra, sau đó cậu trừng mắt nhìn đầu của cơ giáp hoàn toàn hóa thành bột mịn, rơi lả tả từ khe hở ngón tay.

Sau một lúc lâu, cậu đứng lên rồi thở dài.

"Cấm Khu, cơ giáp, khí tức ô nhiễm…"

Phương Tri Hành lặp lại mấy từ này, trong lúc nhất thời miên man bất định, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

"Không quan tâm nữa, tiếp tục phá hoại thôi!"

Phương Tri Hành không thèm đếm xỉa đến, cậu thuần thục dỡ các lâu này để nó biến thành một đống phế tích.

Sau đó cậu xông mạnh dọc theo đường đi, những kiến trúc trong tầm mắt đều bị phá hủy.

Với thể năng của cậu, làm chuyện này một ngày một đêm cũng không thấy mệt.

Bất giác, ánh bình minh đang lên ở phía chân trời.

Sương xám trong thành tự giác tiêu tan hết.

Phóng mắt nhìn đi, khoảng ¼ nội thành biến thành đống phế tích.

Phương Tri Hành ngửa mặt đón ánh mặt trời mới mọc, đi về phía một căn nhà dân rồi nện xúc tu xuống.

“Ây da, mới sáng sớm ai lại ầm ĩ như vậy?”

Trong căn nhà đột nhiên truyền ra tiếng ngáp dài.

Xúc tu máu dừng lại.

Hô hấp của Phương Tri Hành ngừng lại, sau nháy mắt, cánh cửa được mở ra.

Một tên ăn mày tóc tai bù xù bước ra.

"Tiểu Phủ Đầu!"

Đáy mắt của Phương Tri Hành sáng ngời: "Cuối cùng chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tiểu Phủ Đầu ngáp dài, nhìn chăm chú, kinh ngạc nói: "Ngươi biết ta à? Chậc, sao trông ngươi quen vậy, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?"

Phương Tri Hành khoanh 2 tay trước ngực, 4 xúc tu máu lượn lờ trên không trung, lãnh đạm hỏi: “Tất cả đều là do ngươi làm à?”

Tiểu Phủ Đầu gãi đầu, mờ mịt nói: "Không hiểu ngươi đang nói gì cả, mới sáng sớm đã khiến người ta tỉnh giấc, ngươi không phải là người tốt!"

Phương Tri Hành hơi im lặng, cậu hỏi: "Vương Giai Vân tỷ tỷ của ngươi đâu rồi?"

Tiểu Phủ Đầu nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, kinh ngạc hét lên: "Ta nhớ ra rồi! Ta đã nằm mơ, mơ thấy ta và một tỷ tỷ xinh đẹp cùng nhau đến thành Đan Vân, giấc mơ đấy quá chân thật!"

Hắn ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành nói: "Ngươi, ngươi đã vứt bỏ tỷ tỷ, tỷ tỷ rất thất vọng về ngươi, đã khóc một trận đấy!"

Phương Tri Hành nhe răng nói: "Ngươi còn giả vờ với ta à? Rốt cuộc ngươi là ai?"

2 tay của Tiểu Phủ Đầu chống nạnh, không hề sợ hãi nói: "Tiểu gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là trụ cột tương lai của Huyết Phủ bang, Tiểu Phủ Đầu!"

Phương Tri Hành bật cười rồi đáp lại: "Huyết Phủ bang đã sớm bị người ta diệt rồi, trên đời này không còn Huyết Phủ bang nữa."

Tiểu Phủ Đầu cười ha ha: "Ta nói có vậy thì có! Có ta ở đây thì sẽ có Huyết Phủ bang!"

Ánh mắt của Phương Tri Hành chớp động, xúc tu máu thò ra ngoài, cuốn xuống, xoáy lên Tiểu Phủ Đầu.

Sau đó cậu nhanh chóng chạy về phía cửa nam.

Tiểu Phủ Đầu hét lên: "Ngươi làm gì vậy?"

Phương Tri Hành không đáp lại, cậu vẫn còn nhớ “quy tắc” không thể phạm đến đó.

Đúng vậy, tuyệt đối không thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì cho Tiểu Phủ Đầu!

Trong gào thét, Phương Tri Hành bắt lấy Tiểu Phủ Đầu, đi ngang qua phế tích, lên xuống rồi đến cổng nam.

Lúc này, trời đã sáng.

Dạ Tử Tuyền che hai mắt, một mình khoanh tay đứng ở cửa, hình như đang đợi.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0