Chương 633: Thiên Nhân
Chương 633: Thiên Nhân
Phương Tri Hành chạy như điên tới, dừng ở trước cửa, liếc mắt nhìn thấy nữ tử che mắt, cười chào hỏi: “Cô nương chào buổi sáng.”
Dạ Tử Tuyền thản nhiên nói: “Ta tên Dạ Tử Tuyền, còn chưa thỉnh giáo?”
Phương Tri Hành hơi im lặng, trả lời: “Tại hạ Trương Trường Kích, chỉ là một người giang hồ bình thường.”
Khóe miệng Dạ Tử Tuyền nhếch lên không dễ phát hiện, hiển nhiên không tin hỏi: “Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Phương Tri Hành xoay đầu qua, giơ Tiểu Phủ Đầu lên, cất cao giọng nói: “Mượn hai mắt cô nương dùng một chút.”
Dạ Tử Tuyền hơi trầm ngâm, không nhanh không chậm cởi vải đỏ xuống, đôi mắt màu tím quét qua.
Chỉ là vừa nhìn, đôi mắt của cô nháy mắt dựng thẳng, nhìn chằm chằm Tiểu Phủ Đầu giống như hít thở không thông.
Phương Tri Hành không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dạ Tử Tuyền lúc này, hỏi: “Xin hỏi Dạ cô nương, cô nhìn thấy cái gì?”
Dạ Tử Tuyền đáp: “Xúc tu của ngươi bắt lấy là một thể nhiễm bẩn, thậm chí mức độ nhiễm bẩn trên cả ngươi.”
Tiểu Phủ Đầu chớp mắt, kêu lên: “Thể nhiễm bẩn cái gì? Tỷ tỷ mắt tím, tỷ đang nói ta à?”
Dạ Tử Tuyền ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn Phương Tri Hành hỏi: “Sau khi ngươi gặp được hắn, có từng xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”
Phương Tri Hành mở miệng nói: “Lần đầu tiên ta gặp được hắn, chính là ở trong huyện thành Ngọc Lan, sau đó ta liền bắt đầu nằm mơ...”
Từ lần đầu tiên Tiểu Phủ Đầu hiện thân, đến khi hắn quấn lấy Vương Giai Vân lại đến quận thành, Huyết Phủ bang.
Phương Tri Hành rủ rỉ nói, việc lớn việc nhỏ.
Sau khi Dạ Tử Tuyền nghe xong, không nói thêm gì, nói thẳng: “Ngươi thả hắn ra, giao cho ta xử trí đi.”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, xúc tu huyết sắc nâng Tiểu Phủ Đầu, đưa tới ngoài cửa thành.
“Đợi đã!”
Đúng vào lúc này, trong rừng cây ngoài thành thình lình truyền đến một tiếng gầm.
Một tiếng vù vang lên, tà tăng Phá Giới lướt tới, dừng ngoài cửa thành.
Lão hòa thượng đầu bóng lưỡng vuốt cằm, có hứng thú nhìn Tiểu Phủ Đầu, trên mặt hiện lên nụ cười ha ha châm biếm, kỳ quái nói: “Phượng hoàng sa sút không bằng gà.”
Tiểu Phủ Đầu nổi giận mắng: “Ngươi mới là gà, cả nhà ngươi đều là gà, ta là đại kỳ của Huyết Phủ bang tương lai!”
Tà tăng Phá Giới không phản ứng hắn, ngẩng đầu, nhìn Phương Tri Hành nói: “Tiểu hữu, thứ trong tay ngươi cũng không đơn giản, tuyệt đối không thể thả ra.”
Hai mắt Phương Tri Hành híp lại nói: “Nói gì dễ hiểu đi.”
Tiểu Phủ Đầu trừng mắt reo lên: “Đúng đúng, nói gì dễ hiểu đi.”
Trong mắt tà tăng Phá Giới hiện lên một tia kiêng kị rất sâu, cười ha ha nói: “Ngươi muốn kêu ta nói, ta cứ không nói.”
Gã nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, chậc chậc cười nói: “Sinh tử chỉ trong một suy nghĩ của ngươi, ngươi thả hắn ra khỏi thành, người đầu tiên chết chính là ngươi!”
Phương Tri Hành suy nghĩ, chần chờ, cậu đột nhiên hỏi: “Dạ cô nương, cô thấy thế nào?”
Dạ Tử Tuyền nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi, dù sao ngươi và ta không quen, chưa nói tới tin tưởng.
Nếu ngươi lựa chọn tin tưởng ta, thì giao Tiểu Phủ Đầu cho ta là được, nhưng nếu ngươi không tin ta, nói nữa cũng không có ý nghĩa.”
Phương Tri Hành nhe răng, liếc nhìn Tiểu Phủ Đầu, chân mày nhíu thành một cục.
Một lát sau, linh cơ cậu vừa động, thong thả buông Tiểu Phủ Đầu xuống, sau đó thân hình nhoáng lên chợt xoay người rời đi.
Thấy cảnh tượng này!
Tà tăng Phá Giới bĩu môi, mặt lộ vẻ khinh thường, lẩm bẩm một câu: “Hèn nhát!”
Mặt Dạ Tử Tuyền không đổi sắc, chỉ là một lần nữa bịt kín hai mắt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiểu Phủ Đầu đứng ở cổng nam, nhìn trái ngó phải, nhức đầu, vẻ mặt buồn tẻ vô vị.
Phù~
Trong ánh sáng của mặt trời mới mọc, Phương Tri Hành lướt đi rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cổng nam.
Thỉnh thoảng, cậu quay đầu lại liếc mắt.
Nhưng mà, cổng nam không có bất kỳ động tĩnh gì truyền đến.
Tiểu Phủ Đầu dường như không ra khỏi thành.
Tà tăng Phá Giới và Dạ Tử Tuyền cũng không làm gì.
Ba bên bình an vô sự.
Trong lòng Phương Tri Hành không khỏi thất vọng.
Thẳng đến lúc này, cậu vẫn không biết rõ ràng lai lịch của Tiểu Phủ Đầu.
Nhưng cậu có thể khẳng định, cho dù là Dạ Tử Tuyền hay là tà tăng Phá Giới đều xem cậu như một công cụ, không có lòng tốt.
Cậu nhìn quanh huyện thành to lớn, hít sâu, trầm giọng nói: “Kế tiếp ta tiếp tục phá hoại, thẳng đến khi phá hủy toà thành này mới thôi.”
Cách này có hiệu quả, ít nhất ép được Tiểu Phủ Đầu ra.
Nói đến đây, Phương Tri Hành càng thêm kiên định, bốn xúc tu quét ngang ra.
Ầm ầm ầm ~
Giống như là một đứa trẻ bướng bỉnh ở trên bờ cát, dùng chân đạp hư lâu đài cát mà người khác đắp lên.
Phương Tri Hành giống như nổi điên phá huỷ cả thành, mặc kệ là nhà dân rách nát hay là lầu các đẹp đẽ quý giá, mọi thứ đều phá đi.
Một tiếng rất nhanh trôi qua.
Phương Tri Hành kiên trì không ngừng, không có bất kỳ ý định dừng lại nào.
Ầm rào rào ~
Bốn xúc tu huyết sắc quét ra, quét ngang một nhà dân, mái ngói bay lên.