Chương 641: Chữ ‘nhịn’
Chương 641: Chữ ‘nhịn’
Giống như 1 nhà đầu tư, càng giàu thì kiếm tiền càng nhanh và dễ dàng.
“Có điều 6 điều kiện này…”
Phương Tri Hành khẽ nheo mắt lại, hàng lông mày vô thức nhướng lên.
Điều kiện 1 và 2 đều dính đến chiến đấu và giết chóc.
“Trước đây, hệ thống chỉ yêu cầu ta chiến thắng hoặc giết chết sinh mệnh đồng cấp, bây giờ nó lại chỉ định mục tiêu phải là Cửu Ngưu cảnh trung kỳ.”
Độ khó của nhiệm vụ tăng lên rồi!
Hơn nữa, điều kiện 4 cũng như vậy, lần nữa xác định yêu cầu là “nữ tử mang dị huyết”.
“Tại sao độ khó không giảm trái lại còn tăng lên?”
Phương Tri Hành khẽ giật mình, bỗng nghĩ ngay đến lời nói của Thiên Hoàng.
Bởi vì gã chống lại sự ăn mòn của khí tức suy bại trong Thiên Nhân nên thân thể phát sinh biến đổi mạnh mẽ hơn rất nhiều!
Ngay cả Cửu Ngưu cảnh tiểu môn phiệt cùng cấp đều không thể địch lại gã.
“Ta thật sự đã mạnh lên rồi à, đây là sự công nhận từ hệ thống!”
Phương Tri Hành nhịn không được cười lên rồi nhanh chóng bình thường trở lại.
Điều kiện 3 cần phải dựa vào nhân duyên.
Điều kiện 6 là tích lũy tài nguyên, toàn mấy lời nhàm tai.
Dù độ khó của từng điều kiện tăng lên đáng kể nhưng ít ra vừa đọc vẫn có thể hiểu được.
Riêng điều kiện 5 làm cho Phương Tri Hành không hiểu ra sao.
“Đánh hạ Cấm Khu cấp 4?”
Thử hỏi làm sao đánh hạ được 1 cái Cấm Khu?
“Hừm, lại đụng tới điểm mù kiến thức của ta nữa rồi.”
Phương Tri Hành khẽ than thở, không thèm nghĩ nữa và ngẩng đầu lên.
Gió thổi vù vù hất tung mái tóc dài của cậu, phất phới bay về phía thương khung cao xa vô tận.
Thời gian trôi qua nhanh chóng!
Nhoáng cái mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống và trời sắp tối rồi.
Châu chấu quái vẫn đang vỗ cánh bay nhanh.
Với tốc độ của nó, bình quân 1 tiếng có thể bay khoảng 500-600 dặm.
Đến lúc này, châu chấu quái gần như đã bay khoảng 7 tiếng rồi.
Phương Tri Hành lấy ngọc bài đen ra kiểm tra 1 lúc.
“Sơn môn của Lục Hư tông nằm ở phía Đông thành Đan Nghiệp thủ phủ Đam Châu, trong 1 nơi được gọi là hẻm núi Chước Viêm.”
Phương Tri Hành nhướng mày, dù cậu không hiểu rõ Lục Hư tông này nhưng nhìn từ vị trí của sơn môn, đấy rõ ràng là khu trung tâm của Đam Châu.
Có thể khai tông lập phái tại khu vực trung tâm của 1 châu đủ thấy thực lực và nội tình rất đáng gờm.
“Cũng đúng, Lục Hư tông dù gì cũng là thế lực được thành lập dưới sự duy trì của Thiên Nhân, đương nhiên không thể coi thường.”
Phương Tri Hành cất lại miếng ngọc bài đen, chỉ huy châu chấu quái bay về phía Đông Nam.
“Sắp rồi, bay thêm 100 dặm về phía trước là hẻm núi Chước Viêm…”
Phương Tri Hành nhìn mặt trời, cảm thấy mình có thể đến nơi trước khi trời tối.
Châu chấu quái ra sức vỗ cánh bay, nó không thể bay quá cao nên vẫn luôn bay tà tà dưới tầng trời thấp, cách mặt đất khoảng tầm 45 mét độ cao.
Đột nhiên, nó cúi đầu nhìn xuống mặt đất, như thể bị thứ gì đấy thu hút.
Phương Tri Hành cũng nhìn theo thì phát hiện bên dưới là 1 khu rừng rậm rạp.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tươi thoang thoảng.
“Nhiều máu quá…”
Phương Tri Hành rất nhạy cảm với huyết dịch.
Ở độ cao này mà cậu có thể ngửi thấy mùi máu tươi, chứng tỏ bên dưới đã là cảnh máu chảy thành sông rồi.
“Dừng tay!”
“Môn nhân của Lục Hư tông ở đây, các ngươi mau dừng tay!”
Trong rừng rậm truyền ra 1 tiếng gào thét vang vọng đất trời.
Phương Tri Hành cũng nghe thấy, cậu lập tức ra hiệu châu chấu quái bay vòng đáp xuống khu rừng.
“Ở đây chờ ta.”
Phương Tri Hành giơ tay lên thực hiện động tác ngồi xổm xuống.
Sau đó, cậu mặc kệ châu chấu quái có hiểu ý của động tác tay kia hay không, cậu giậm mũi chân phi thân lên, chạy về phía giọng nói phát ra.
Mùi máu tươi trong không khí càng lúc càng nồng đậm.
Trong ánh chiều tà, không khí trong rừng nhuốm màu đỏ tươi.
Bỗng nhiên, Phương Tri Hành dừng bước, ánh mắt nhìn về phía trước run nhè nhẹ.
Đằng trước có 1 mảnh đất trống, cây cối cao lớn đổ ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất.
Trên những cây cối kia có 5 bóng người cao to dị thường đang ngồi.
Bọn họ có hình dáng con người và nước da xanh, mặt xanh nanh vàng, cao khoảng 4 mét, thân mặc khôi giáp.
“Cự binh?!”
Phương Tri Hành vừa nhìn đã nhận ra những thân hình to lớn kia là gì, bọn họ là cự binh do triều đình nuôi dưỡng.
Quận Thanh Hà cũng có 1 quân đoàn cự binh, có điều những cự binh kia chỉ cao khoảng 3 mét, hình thể nhỏ bé hơn nhiều so với 5 cự binh trước mắt này.
Năm cự binh chia nhau ra ngồi vây quanh tạo thành 1 vòng tròn lớn.
Trong vòng vây rõ ràng có 1 đống người.
Đúng vậy!
Không phải là 1 nhóm người.
Mà là 1 đống người chồng chất lên nhau.
Bọn họ giống như sách vở xếp chồng thành 1 ngọn núi nhỏ, số lượng phải hơn 100 người.
Giờ khắc này, 2 cự binh đã cởi bỏ khôi giáp trên người.
Mỗi người bọn họ túm lấy 1 nữ tử, cưỡng ép nhấn xuống đất.
Các nữ nhân phải gọi là thê thảm.