Chương 642 - Chữ ‘nhịn’ (2)
Thân thể của các cô gần như bị vỡ ra.
Máu chảy ồ ạt.
Cổ họng các cô đã sớm bị khàn.
Khi thì bị giày vò đến ngất đi, khi thì bị tra tấn cho tỉnh lại.
Tình cảnh cứ lặp đi lặp lại như thế, quả thực là sống không bằng chết.
Hai cự binh khác cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ bắt lấy 1 tráng niên nhét vào trong miệng, nhai rốp rốp, máu me tràn đầy miệng, ăn như gió cuốn.
“Ăn rồi?!”
Phương Tri Hành hít 1 ngụm khí lạnh.
Tình cảnh này!
Nó thực sự gây sốc!
Trước kia cậu chỉ thấy yêu ma làm chuyện này thôi.
Không ngờ rằng cự binh cũng rất giỏi.
Xem ra bọn họ đã thành thạo với thao tác ăn người không nhả xương này, đây chắc chắn không phải lần đầu làm chuyện như vậy.
“Các ngươi mau dừng tay!”
Bên ngoài, 1 thanh niên áo trắng giơ trường kiếm lên, khàn giọng rống to phẫn nộ, có thể nói là lòng đầy căm phẫn.
Thanh niên áo trắng mày rậm mắt to, rất có khí chất anh vũ, 2 tay nắm chặt trường kiếm, run rẩy chĩa về phía 1 cự binh trong số đó.
Hắn la lên: “Nơi này là địa bàn của Lục Hư tông ta, không cho phép các ngươi diễu võ giương oai ngay dưới mắt Lục Hư tông.”
Thế nhưng, mặc hắn gào như thế nào thì những tên cự binh kia đều không quay lại nhìn hắn và chỉ chăm chú thưởng thức mỹ vị trước mặt mình.
Thanh niên áo trắng thở hổn hển, nét mặt vô cùng lo lắng nhưng lại chần chừ không dám tấn công cự bình.
Lúc này, 1 cự binh khác đứng lên, 1 tay giơ nữ tử bị gã hành hạ lắc lư giữa không trung.
Nữ tử tóc dài không có bất kỳ phản ứng nào, cổ bị uốn cong dữ dội, không còn gì nghi ngờ rằng nó đã bị gãy.
“Ôi trời, không cẩn thận nghịch cô ta chết rồi.”
Cự binh hơi tiếc nuối, sau đó gã nhét cô gái tóc dài vào miệng, vừa nhai nuốt vừa cười nói: “Không thể lãng phí được.”
Lời này vừa nói ra!
Bốn cự binh khác cười vang lên, đùa nghịch đến chết trước rồi ăn sau, không hề lãng phí chút nào, đây là thói quen tốt của bọn họ.
Vút~
Bỗng nhiên, âm thanh phá không truyền đến.
Hai bóng người cấp tốc chạy tới, trong chốc lát đã đến bên cạnh thanh niên áo trắng.
Hai người kia đều là nam tử trung niên, dáng người cường tráng khôi ngô, uy phong lẫm liệt, trông khoảng hơn 40 tuổi, đang ở độ tuổi phơi phới.
“Sư phụ, Thôi trưởng lão!”
Thanh niên áo trắng vui mừng quá đỗi, đưa tay chỉ vào 5 cự binh kia, hét lên: “Bọn chúng đang giết hại cư dân làng chài nhỏ.”
Hai nam tử trung niên đã sớm thay đổi sắc mặt.
Một người nộ khí xung thiên, vô thức nâng chiếc kiếm bản rộng trong tay lên.
Người kia dù sắc mặt khó coi nhưng cũng chỉ cau mày, nét mặt vẫn hờ hững.
Năm gã cự binh đồng loạt ngừng tay và quay đầu lại, lặng lẽ liếc nhìn 2 nam tử trung niên.
Một cự binh đứng dậy, trong tay gã vẫn còn nắm lấy nửa thân thể máu me đầm đìa, trong miệng còn đang nhai nuốt 2 cái đùi, giọng điệu hàm hồ: “Các ngươi phiền quá à, sao cứ quấy rầy nhã hứng của đại gia vậy, các ngươi có tin là ta thịt luôn cả đám không hả?”
Một gã cự binh khác ngửa cổ lên, sờ vào giữa 2 chân, âm trầm cười gằn và nói: “Hay là cái mông của các ngươi ngứa ngáy rồi, muốn chơi đùa với đại gia à?”
Thanh niên áo trắng máu nóng bốc lên não, quát ầm lên: “Cái thứ hỗn xược, các ngươi còn dám làm càn trước mặt 2 vị trưởng lão của Lục Hư tông ư?”
Cự binh không hề sợ hãi, đáp lại: “Vậy thì thế nào? Các ngươi thử xem vào việc của cự binh bọn ta xem?”
Thanh niên áo trắng lập tức nhìn về phía sư phụ rồi tay cũng siết chặt chuôi kiếm.
Thế nhưng, vị trưởng lão họ Thôi đột nhiên đưa tay ra, ngăn cản đối phương, hạ giọng nhắc nhở: “Bọn chúng là thân binh được châu mục đại nhân nuôi dưỡng, thường xuyên chạy ra ngoài kiếm chút nhét kẽ răng, đây không phải là lần đầu bọn họ làm chuyện này, ăn no rồi họ sẽ trở về.”
Thanh niên áo trắng sững sờ tại chỗ, khó có thể tin nổi nhìn trưởng lão họ Thôi.
Nghe ý của Thôi trưởng lão là không có ý định quản.
“Sư huynh, vậy cứ để mặc bọn chúng tùy ý làm bậy ư?” Sư phụ hắn bực tức nói.
Trưởng lão họ Thôi lạnh lùng trả lời: “Bởi vì mấy thôn dân này là đắc tội với quân đoàn cự binh, thậm chí chọc giận châu mục đại nhân và tứ đại môn phiệt, đệ cảm thấy đáng giá không?”
Sư phụ thanh niên áo trắng lập tức im lặng, tay cầm kiếm chậm rãi buông xuống.
Thấy cảnh này, vẻ mặt thanh niên áo trắng hiện rõ sự thất vọng lớn lao, không cam lòng và tuyệt vọng.
Sau cả buổi, hắn cúi đầu mắt ngấn lệ, thân thể không kìm được run lên, chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, không hô hấp nổi.
“Chúng ta đi thôi.”
Trưởng lão họ Thôi lạnh lùng, xoay người, phất tay áo cất bước rời đi.
Nhưng ngay lúc này, trong đống người bỗng nhiên có động tĩnh.
Một thôn dân trung niên cường tráng bò ra, vội vã chạy về phía thanh niên áo trắng, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, gào thét: “Cứu mạng, xin hãy cứu mạng!”
Năm cự bình đồng loạt nghiêng đầu qua.