Chương 65: Cướp sông
Chương 65: Cướp sông
Trình Thiên Ân thấy vậy, không khỏi cười khổ chắp tay nói: “Lý chính đại nhân, mới sáng sớm, sao ngài đến đây?”
Lý chính của thị trấn Tiểu Thanh Hà tên là La Khắc Hoành.
Hắn chậm rãi đi xuống xe ngựa, dưới chân mềm nhũn, hắn chợt lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã.
Trình Thiên Ân vội vàng đỡ hắn, phát hiện trên quai hàm, trên cổ của hắn đều có dấu môi son đỏ của nữ nhân, mùi bột son trên người hắn cũng cực kỳ nồng.
Không cần đoán cũng biết, đêm qua La Khắc Hoành đi chỗ nào chơi vui vẻ.
“Trình lão đệ, vết thương của ngươi đỡ hơn chưa?” La Khắc Hoành lảo đảo, lẩm bẩm hỏi.
Trình Thiên Ân vội vàng trả lời: “Nhờ hồng phúc của đại nhân, thương thế của ta đã đỡ hơn phân nửa rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, oa...”
La Khắc Hoành đột nhiên cong eo, nôn ra một lượng lớn đồ trong miệng, nôn đầy cả đất.
Mùi khó ngửi lập tức tràn ngập.
Trình Thiên Ân cố nén ghét bỏ, vỗ lưng La Khắc Hoành, dặn dò người đánh xe nói: “Lão Lý, mau đi rót một cốc trà nóng đến.”
Người đánh xe vội vàng chạy vào trong viện.
Không bao lâu, Trình Thiên Tích và người đánh xe cùng đi ra, xách theo một ấm trà và cốc trà.
Hắn rót một cốc trà, đưa đến bên miệng La Khắc Hoành.
Ực ực ~
La Khắc Hoành uống xong mấy miếng, giảm bớt chút men say, hắn tựa lưng vào trên xe ngựa, xoa huyệt thái dương, dáng vẻ đau đầu sắp nứt ra.
“Lý chính đại nhân, ta đỡ ngài vào nhà ngồi một lát.”
Trình Thiên Ân và Trình Thiên Tích cùng nhau đỡ La Khắc Hoành, đi tới dưới mái hiên, đặt hắn ngồi trên ghế trúc.
La Khắc Hoành mới ngồi xuống, ọe ọe!
Hắn lại ói ra!
Hai huynh đệ Trình Thiên Ân thấy thế, nhìn nhau không nói gì, bắt đầu bận rộn.
Một người bưng trà rót nước, một người đưa khăn lông ướt.
Tình cảnh này...
Phương Tri Hành trốn ở trong phòng nhìn thấy rõ ràng.
“Tình huống gì, lý chính đến rồi?”
Tế Cẩu bỗng nhiên truyền âm đến, giật mình nói: “Tại sao hắn lại đến, chẳng lẽ chuyện hôm qua chúng ta làm đã bại lộ?”
Phương Tri Hành bình tĩnh nói: “Chắc là không phải, nếu lý chính đến bắt tao, sẽ không uống say khướt.”
Tế Cẩu ngẫm lại thấy cũng phải, liền nói: “Tao đi nghe thử bọn họ đang nói chuyện cái gì.”
Phương Tri Hành mở khe hở của cửa lớn hơn, thả Tế Cẩu ra ngoài.
Tế Cẩu chạy tới trong viện, luồn qua góc tường của mái hiên, bò vào một đám cỏ dại, chợp mắt.
Sau một lúc lâu, rốt cục La Khắc Hoành tỉnh táo được một chút.
Trình Thiên Ân không nhịn được lại hỏi: “Lý chính đại nhân có việc tìm ta?”
La Khắc Hoành phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: “Có việc, chuyện lớn.”
Hắn lấy ra một bức thư từ trong ống tay áo, đưa cho Trình Thiên Ân, nói: “Ngươi xem đi.”
Trình Thiên Ân nhận lấy, chuyền qua cho Trình Thiên Tích. Hắn không biết chữ, nhưng đệ đệ tự học thành tài.
Trình Thiên Tích lấy tờ giấy ra, sau khi đọc qua, nói thẳng: “Đây là thông báo do quận trưởng đại nhân tuyên bố, đề cập đến mấy ngày gần đây xuất hiện một băng cướp, chuyên cướp bóc ở các đường sông, đã có mười ba chiếc thuyền lớn bị tập kích.
Không chỉ như thế, băng cướp này ngày càng hung hăng ngang ngược, bọn chúng đã không thỏa mãn với việc tập kích những con thuyền trên sông, còn tùy ý xâm nhập một vài bến tàu và thành trấn ven bờ, cướp bóc đốt giết một cách trắng trợn, vô cùng tàn bạo.
Bến tàu thị trấn Tiểu Thanh Hà vô cùng có khả năng trở thành một trong những mục tiêu xâm phạm của một băng cướp này.
Quận trưởng đại nhân nhắc nhở chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, tích cực phòng bị chuyện chưa xảy ra.”
“Băng cướp?”
Sau khi nghe xong, Trình Thiên Ân nhíu chặt mày, kinh ngạc nói: “Đường sông của quận Thanh Hà chằng chịt, thuyền bè lui tới cực kỳ bận rộn, cho nên xảy ra nhiều chuyện.
Chính là vì để ứng đối cục diện hỗn loạn này, ‘Tào bang’ sinh ra đúng thời cơ, quản lý mười tám đường thủy.
Từ khi Tào bang sinh ra tới nay, nạn cướp sông sớm mai danh ẩn tích, sao bỗng nhiên nhảy ra một băng cướp?”
Trình Thiên Tích cũng kỳ quái nói: “Theo lý thuyết, có quái vật lớn như Tào bang ở đây, giải quyết một băng cướp, hẳn là chuyện dễ dàng mới đúng, sao lại náo loạn đến mức không thể cứu vãn thế?”
“Chậc, các ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”
La Khắc Hoành xoa huyệt thái dương, nói chi tiết: “Lão đại thủ lĩnh của Tào bang chết vì bệnh, vì cướp đoạt vị trí của hắn, thuộc hạ bận túi bụi, ai còn rảnh rỗi đi quản chuyện băng cướp kia?”
Hai huynh đệ chợt ngộ ra.
Vẻ mặt La Khắc Hoành nghiêm túc, lại nói: “Có lẽ băng cướp đó theo dõi chỗ chúng ta.”
Trình Thiên Ân kinh hãi, hỏi: “Làm sao nhìn ra? Ngài nhận được tin tức gì à?”
La Khắc Hoành nhìn Trình Thiên Ân, chớp mắt nói: “Ngươi không biết à, tửu lâu Lâm Giang bị đốt, lão thỏ nhỏ (cách gọi đồng tính nam thời xưa) của Trần gia còn có đám tay sai của hắn, toàn bộ chết sạch.”
“Cái gì?!”
Trình Thiên Ân ngạc nhiên sắc mặt thay đổi, hô hấp đều ngưng trệ.
Trình Thiên Tích cũng trợn mắt há hốc mồm, khó tin, chần chờ nói: “Trần Ngọc Sinh là võ giả sơ kỳ Đại Mãng cảnh, đệ tử Hắc Hổ môn chính quy, không phải người thường, khó bị giết chết mới đúng chứ?”