Chương 66: Bao cỏ
Chương 66: Bao cỏ
La Khắc Hoành thở dài: “Ngay từ đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tửu lâu Lâm Giang bị đốt, không còn ai sống sót, lão già Trần gia đó gào khóc cả đêm, xin ta tra ra hung thủ, báo thù rửa hận cho con trai của hắn.”
Trình Thiên Ân đã hiểu, giật mình nói: “Ngài hoài nghi Trần Ngọc Sinh bị băng cướp hại chết.”
La Khắc Hoành gật đầu nói: “Bằng không thì sao, cả thị trấn Tiểu Thanh Hà, trừ hai huynh đệ bọn ngươi ra, ai có bản lĩnh giết được lão thỏ nhỏ đó?”
Hay huynh đệ ngẫm lại thấy cũng đúng, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm trọng.
“Tửu lâu Lâm Giang là nơi thu nhập nhiều nhất thôn trấn bọn ta, băng cướp lựa chọn nó xuống tay cũng là trong dự đoán.”
Trình Thiên Ân tưởng tượng nói.
La Khắc Hoành ngầm chấp nhận, phân tích: “Ta hoài nghi sau khi băng cướp kia theo dõi thôn trấn chúng ta, đầu tiên là phái vài người đến nghiên cứu địa hình, kết quả ở trong tửu lâu Lâm Giang, gặp được lão thỏ nhỏ, người ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nên giết chết hắn, đoạt tửu lâu của hắn, cuối cùng châm một mồi lửa rồi nghênh ngang mà đi.”
Trình Thiên Ân nói: “Nếu băng cướp đó còn chưa thỏa mãn, nhất định còn đến nữa, đến lúc đó sẽ phiền phức.”
La Khắc Hoành vỗ đùi, gấp gáp nói: “Thì đó, cho nên ta nhanh chóng đến tìm ngươi thương lượng đối sách.”
Một lát sau, La Khắc Hoành đầy mùi rượu mang theo cả người đầy mùi rượu rời khỏi.
Trình Thiên Ân khoanh tay nhìn theo, thở dài một hơi.
“Đại ca thấy việc này thế nào?”
Trình Thiên Tích hạ giọng, đột nhiên hỏi: “Ngươi thật sự cảm thấy tên Trần Ngọc Sinh Đại Mãng cảnh đó là bị băng cướp giết chết?”
Trình Thiên Ân ngẩn người, nhướng mày, trả lời: “Sao vậy, đệ cảm thấy chỗ nào có vấn đề?”
“Ừm, ta cứ cảm giác chuyện này lộ ra chút quỷ dị. Đại ca ngẫm lại xem, nếu băng cướp đã giết Trần Ngọc Sinh, tại sao không chạy tới cướp sạch Trần gia, nhà của gã giàu nhất trấn, gia tài bạc triệu đó!”
Trình Thiên Tích phân tích, đạo lý rõ ràng: “La Khắc Hoành chắc chắn chuyện này là băng cướp làm, đó là phán đoán của hắn. Nhưng đại ca cũng biết, La Khắc Hoành chính là một bao cỏ, nếu hắn không phải con nối dòng của La gia, làm sao được làm quan?”
La gia là môn phiệt thế gia. Cho dù đời sau của La gia là một bao cỏ, cũng là người tôn quý, có cơ hội làm quan.
Trên thực tế, quận trưởng đại nhân của quận Thanh Hà và quan địa phương các cấp, tất cả đều là con cháu của La gia.
Bởi vì cả quận Thanh Hà hoàn toàn ở trong phạm vi thế lực của La gia.
Địa bàn nắm trong tay La gia thật sự quá lớn.
Thật ra quận Thanh Hà chỉ là một trong những khu vực La gia thống trị mà thôi.
“Ngươi nói không phải không có lý...”
Trình Thiên Ân gật đầu, hắn đương nhiên cũng biết La Khắc Hoành chính là một bao cỏ, một tên mê tửu sắc, chỉ biết ăn uống bài bạc, không điểm nào tốt.
La Khắc Hoành chưa bao giờ để ý sự sống chết của dân chúng.
Nhiều nạn dân như vậy, hắn làm như không thấy, cả ngày tửu sắc bài bạc, nên chơi thế nào thì chơi thế nấy.
Nếu không phải băng cướp có thể uy hiếp đến mạng nhỏ của hắn, hắn chả thèm lãng phí sức lực quản việc này đâu.
Trình Thiên Ân cân nhắc nói: “Thị trấn Tiểu Thanh Hà thuộc rặng núi Phục Ngưu, không phải nơi sản sinh lương thực. Tiểu Thanh Hà cũng chỉ là một trong mười tám nhánh sông, vị trí hẻo lánh, dân cư nghèo khó, tỷ lệ băng cướp để ý nơi này quả thực không lớn.”
Trình Thiên Tích liền nói: “Ta hoài nghi trên trấn xuất hiện một vị cao thủ.”
“Cao thủ...”
Ánh mắt Trình Thiên Ân lóe lên, chân mày nhíu lại một cục.
Lúc này, người hầu già đi tới, cười nói: “Bữa sáng đã làm xong.”
Hai huynh đệ cũng đói bụng, tiến vào nhà chính ăn cơm.
Tế Cẩu thong thả mở mắt ra, đứng dậy chạy về phòng.
“Phương Tri Hành, mày đúng là không nhìn lầm, Trình Thiên Tích thật sự là một nhân vật nguy hiểm.” Tế Cẩu gấp gáp nói.
Phương Tri Hành bình tĩnh tự nhiên nói: “Nói chi tiết xem.”
Tế Cẩu rủ rỉ, cuối cùng nói: “Trình Thiên Tích là một người thông minh, liếc mắt đã nhìn ra nơi này có vấn đề.”
Sau khi Phương Tri Hành nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, trầm ngâm nói: “Trình Thiên Tích và lý chính đều biết chữ!”
Vừa nghe thấy lời này, Tế Cẩu nhất thời cạn lời.
Hóa ra Phương Tri Hành còn đang nhớ mãi chuyện này, đây là thói quen của người học giỏi hả, đi đến đâu học đến đó?
Nhưng mà, nó bỗng nhiên nhận ra điểm khác biệt giữa mình và Phương Tri Hành.
Ví dụ nói con người Trình Thiên Tích rất nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Tế Cẩu chắc là tránh người này.
Nhưng Phương Tri Hành thì khác, cậu lập tức phát hiện một kỳ ngộ! Một kỳ ngộ có thể khiến cậu trở nên tốt hơn!
Đây là điểm khác nhau của người học dở và người học giỏi đúng không?
Không bao lâu, một người một chó đi ra khỏi nhà, đến quầy hàng bên đường ăn sáng.
“Các ngươi nghe nói rồi chứ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Tửu lâu Lâm Giang bị đốt thành tro, đại gia của Trần gia cũng mất.”