Chương 67: Bao cỏ (2)
Chương 67: Bao cỏ (2)
“Ta nghe nói, Trần lão gia nổi điên, muốn lấy ra toàn bộ gia sản, treo giải thưởng tróc nã hung thủ giết người đó.”
...
Người ăn điểm tâm, nước miếng bay tứ tung, ai nấy đều đang nghị luận.
“Treo giải thưởng?”
Phương Tri Hành nghe vậy cảm xúc khẽ biến đổi.
Tế Cẩu truyền âm nói: “Mày có muốn xử Trần lão gia luôn không?”
Phương Tri Hành đáp: “Đã muộn rồi, tối hôm qua nên ra tay.”
Tế Cẩu kinh ngạc nói: “Sao lại muộn?”
Phương Tri Hành thở dài: “Trước đó chúng ta không biết quá nhiều về Trần gia, không dám mạo muội xâm nhập Trần gia giết người. Hiện tại chúng ta đã biết, Trần gia trừ có tiền, cũng chỉ có gay lọ kia là võ giả, những người khác không đáng nhắc đến, Trần lão gia muốn giết thì giết.”
Tế Cẩu buồn bực nói: “Đúng vậy, tại sao ngươi không đi giết thế?”
Phương Tri Hành trả lời: “Nếu hiện tại ta đi giết Trần lão gia, vậy Trình Thiên Tích nháy mắt sẽ kết luận, phán đoán của gã là đúng, có thể sẽ triển khai điều tra, gây trở ngại.”
Tế Cẩu nhất thời ngộ ra.
Tuy Trình Thiên Tích nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng dường như gã không có ý điều tra tiếp, chỉ là thuận miệng nói thôi.
Phương Tri Hành ăn xong bữa sáng thì trở về đại viện Trình gia, sau đó giả vờ như khổ luyện Thiết Sơn công.
Cậu cần diễn một chút, sau đó qua vài ngày, lại nói với Trình Thiên Ân là cậu đã luyện Thiết Sơn công tầng thứ nhất đến cảnh giới viên mãn, mọi gợn sóng không sợ hãi, nước chảy thành sông.
Như vậy, nếu không có gì bất ngờ, Trình Thiên Ân sẽ truyền thụ cho cậu Thiết Sơn công tầng thứ 2.
Tế Cẩu nhìn thấy cảnh này không khỏi kỳ quái, hỏi: “Tại sao hack max cấp của mày không hiện thị ra Điều kiện max cấp của Thiết Sơn công tầng thứ 2?”
Phương Tri Hành trả lời: “Không có công pháp, làm sao hiện thị?”
Tế Cẩu nói chi tiết: “Sau khi mày tiếp xúc với cung tên, liên tiếp xuất hiện Xạ Thủ Học Nghề, Xạ Thủ Phổ Thông, Xạ Thủ Tinh Anh, tầng tầng tiến dần lên Điều kiện max cấp, không phải hả?”
Phương Tri Hành đáp: “Cung tên quả thật là như vậy, nhưng không hoàn toàn là như thế. Sau khi tao tiếp xúc với liệp đao, chỉ biểu hiện Điều kiện max cấp của [Bạt Đao Thuật Phổ Thông] không có sau đó. công pháp cũng thế.”
Cậu tự mình phân tích: “Tao cảm thấy xuất hiện tình huống này có quan hệ với trình độ phức tạp của một kỹ năng.
Đao pháp và Thiết Sơn công đều là kỹ năng tương đối phức tạp, không có nội dung cụ thể, hệ thống sẽ không thể đạt được Điều kiện max cấp tương ứng.
Mà cung tên tương đối đơn giản, cho nên có thể liên tục thăng cấp ba lần.
Nhưng [Xạ Thủ Tinh Anh] cũng không phải đỉnh điểm, có lẽ còn có sau đó, nhưng cũng bởi vì thiếu điều kiện kích hoạt nào đó, dẫn đến hệ thống không thể hiện thị ra.”
Tế Cẩu nghe vậy, suy nghĩ một lát liền cảm thấy nhức đầu, nó nhìn giao diện hệ thống của mình, không khỏi đắc ý nói: “Gừ gừ, vẫn là hack ràng buộc của ta trâu bò hơn, hoàn toàn là hệ bị động, vốn không cần ta cố gắng cái gì.”
Phương Tri Hành khinh thường nói: “Kiếp trước của mày cũng vậy, nhìn thấy mấy dì xinh đẹp thì nói tao không muốn cố gắng nữa.”
"Dì, ta không muốn cố gắng nữa."
Tế Cẩu vô cùng hoài niệm câu nói này.
Nói thật, nó từng trêu ghẹo một phú bà, từng cảm nhận được mị lực của người phụ nữ trưởng thành.
Ừm ừm, dư vị vô tận!
Đương nhiên miệng nó sẽ không chịu thua, nên kêu lên: "Mày hiểu cái rắm gì, rõ ràng có thể nằm thắng, tại sao còn phải nỗ lực? Phương Tri Hành, cả đời này của mày là mạng vất vả, còn tao thì khác, tao nằm thôi cũng có thể thắng!"
Phương Tri Hành chẳng thèm ngó tới.
Cầu người chi bằng cầu mình, số phận nên được nắm giữ trong lòng bàn tay mình.
Nằm thắng không phải là thắng thật sự, chỉ là dính lấy ánh sáng của người thắng mà thôi.
Đảo mắt đã đến buổi trưa.
Một người một chó đi ra khỏi đại viện Trình gia để dùng bữa.
"Cậu nhóc, xin dừng bước."
Hai người họ vừa đi ra ngõ nhỏ thì một người đàn ông trung niên cười hi hi chạy lên đón chào.
Phương Tri Hành quan sát đối phương cẩn thận, bụng phệ, y phục không tồi, tuyệt đối không phải là ăn mày.
"Đại thúc, có chuyện gì à?" Cậu hỏi.
Người đàn ông trung niên vẫy tay nói: "Đói bụng chưa, ta sẽ mời ngươi dùng bữa, tiện thể trò chuyện đôi ba câu."
Phương Tri Hành lộ ra vẻ cảnh giác, nói: "Ta không quen ngươi, không dám dùng bữa với ngươi đâu, lỡ như ngươi lừa ta thì sao?"
Người đàn ông trung niên vẫy tay nói: "Ngươi yên tâm, ta không phải là người xấu, chỉ là muốn tìm ngươi hỏi thăm chút chuyện. Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi ăn bữa ngon lành."
Phương Tri Hành vẫn sợ hãi rụt rè không dám đi, cậu đưa tay nói: "Ngươi cho ta tiền là được rồi."
Người đàn ông trung niên thấy thế thì móc ra 10 đồng tiền ở trong túi đặt lên trên tay Phương Tri Hành, hỏi: "Ngươi là học đồ của Trình đại hiệp đúng không? Ngươi ở trong đại viện Trình gia đúng không?"
"Đúng thế, sao vậy?" Phương Tri Hành liên tục gật đầu.
Người đàn ông trung niên hỏi: "Hôm qua ngươi có gặp Trình đại hiệp không? Hắn đã đi những nơi nào?"