Chương 68: Hủy hẹn
Chương 68: Hủy hẹn
Phương Tri Hành nghi ngờ, ấp úng nói: "Ta, ta không thể tiết lộ bí mật riêng của Trình đại hiệp, nếu không thì ta sẽ bị đánh."
Người đàn ông trung niên móc ra 10 đồng tiền nhét vào trong tay Phương Tri Hành, cười hi hi nói: "Không sao đâu, ngươi không nói thì ai biết là do ngươi tiết lộ, đúng không?"
Phương Tri Hành cúi đầu, lộ ra dáng vẻ cũng có lý, nên trả lời: "Hôm qua Trình đại hiệp ở nhà, cũng có ra ngoài."
Đại thúc trung niên hỏi: "Lúc chạng vạng, hắn có ở nhà không?"
Phương Tri Hành suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Chạng vạng, chậc, không rõ cho lắm, lúc ấy ta đi ăn cơm rồi."
Đại thúc trung niên lộ ra vẻ thất vọng, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi có nghe Trình đại hiệp nhắc đến Trần đại gia không?"
"Trần đại gia…"
Phương Tri Hành nhíu mày nói: "Hình như có nhắc đến mấy lần."
"Ồ, hắn nói thế nào?" Đại thúc trung niên kích động.
Phương Tri Hành trả lời mơ hồ: "Hắn nói Trần đại gia là lão thỏ nhỏ. Ta không hiểu là có ý gì, tại sao lại gọi là lão thỏ nhỏ?"
Biểu cảm của đại thúc trung niên hơi cứng đờ, hắn vỗ vai Phương Tri Hành, nghiêm túc nói: "Chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, tuyệt đối đừng nói cho bất kỳ ai, đặc biệt là Trình đại hiệp, biết chưa?"
Phương Tri Hành liên tục gật đầu.
Đại thúc trung niên xoay người rời đi, lẫn vào trong đoàn người trên đường phố.
Tế Cẩu nhìn theo, nghi ngờ nói: "Người đó là ai, tại sao lại đi nghe ngóng hành tung của Trình Thiên Ân?"
Phương Tri Hành cũng rất tò mò, truyền âm nói: "Đi, chúng ta đi theo xem xem."
Một người một chó không nhanh không chậm đi theo sau.
Có Tế Cẩu ở đây theo dõi mùi thì không thể mất dấu được.
Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông trung niên bước vào đại viện có cổng lớn, trước cửa bày hai con sư tử đá.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, trên tấm biển thình lình viết hai chữ lớn bằng nước sơn màu vàng kim, mà cậu lại không biết chữ.
Vì vậy cậu chặn một người đi đường lại, nghe ngóng chủ nhân của hộ này.
"A đù, thì ra đây là Trần gia!"
Tế Cẩu líu lưỡi không ngớt, buồn bực nói: "Người của Trần gia đang điều tra Trình Thiên Ân, là có ý gì?"
Phương Tri Hành im lặng, đột nhiên giật mình, có biểu cảm đang suy nghĩ, trầm ngâm nói: "Lẽ nào Trần gia nghi ngờ người hại chết Trần Ngọc Sinh là Trình Thiên Ân?"
"(⊙o⊙)..."
Tế Cẩu trừng mắt há miệng, không ngờ sự việc lại phát triển theo phương hướng này.
Chẳng qua nó nghĩ kỹ, lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Nó nói: "Trần Ngọc Sinh là võ giả Đại Mãng cảnh, nhìn khắp toàn bộ thị trấn Tiểu Thanh Hà, người có thực lực giết chết gã quả thật chỉ có một mình Trình Thiên Ân. Ha ha, khó trách Trần gia lại nghi ngờ hung thủ là hắn!"
Ánh mắt của Phương Tri Hành chớp động.
Tế Cẩu thấy vậy, bèn hỏi: "Mày đang nghĩ gì vậy? Có cần nói chuyện này cho Trình Thiên Ân không?"
Phương Tri Hành lắc đầu nói: "Khoan đã, yên lặng theo dõi động tính trước đi."
Cứ như vậy, một ngày trôi qua.
Cả ngày Trình Thiên đóng cửa không ra ngoài, mỗi ngày đều tu luyện, điều dưỡng, cơ thể hồi phục ngày càng tốt, cơ bắp trên người cũng tăng nhanh với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Trình Thiên Tích thì đi sớm về trễ, không biết đang bận cái gì.
Nhoáng cái đã 7 ngày sau.
Trưa hôm nay, Phương Tri Hành cảm thấy thời cơ đã đến, cậu đi đến trước mặt Trình Thiên Ân, mở miệng nói: "Đại hiệp, ta đã tu luyện Thiết Sơn công tầng thứ nhất đến cảnh giới viên mãn, ngài xem có phải là có thể truyền thụ cho ta tầng thứ hai không?"
Trình Thiên Ân nhếch mày, mấy hôm nay hắn tập trung hồi phục bản thân nên không chú ý đến tiến độ tu hành của Phương Tri Hành, bèn hỏi: "Sao rồi, ngươi có thức tỉnh kỹ năng bộc phát nào không?"
Phương Tri Hành trả lời theo đúng sự thật: "Có, tên là Thiết Sơn Kháo."
"Thiết Sơn Kháo, vậy mà lại là kỹ năng bộc phát này!"
Trình Thiên Ân nghe vậy thì vẫn bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: "Thiết Sơn Kháo cũng được xem là một trong những kỹ năng bộc phát thường thấy, nhưng nói thật, kỹ năng bộc phát này tương đối phổ thông, tình thế xấu khá lớn trong vận dụng thực chiến."
Phương Tri Hành cau mày nói: "Kỹ năng bộc phát cùng cấp 1, còn phân chia ưu điểm khuyết điểm à?"
"Đương nhiên rồi!"
Trình Thiên Ân nói tỉ mỉ: "Tuy kỹ năng bộc phát đa dạng, đủ loại, nhưng tình cảnh mà chúng ta thi triển kỹ năng bộc phát phần lớn là ở trong chiến đấu. Nếu một loại kỹ năng bộc phát không có hiệu quả giết địch trong thực chiến, vậy sẽ không có chút giá trị nào cả."
"Thiết Sơn Kháo chỉ thích hợp cận chiến, hơn nữa ngươi phải bảo đảm mình có thể cuốn lấy kẻ địch, mới có cơ hội chống đối đối phương."
"Nếu như ngươi gặp phải những võ giả có tốc độ khá, thân pháp linh hoạt, thì Thiết Sơn Kháo của ngươi hoàn toàn không có đất dụng võ."
Phương Tri Hành nghe xong những lời nói này thì như có điều suy nghĩ.
Sau đó cậu nói: "Đa tạ đại hiệp nhắc nhở, xin truyền thụ công pháp đằng sau cho ta."
Trình Thiên Ân im lặng, rồi trả lời: "Mấy ngày nữa hẵng nói, gần đây là thời kỳ quan trọng mà ta hồi phục, không thể phân tâm được."