Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 658 - Chương 659 - Làm Khó Dễ

Chương 659 - Làm khó dễ
Chương 659 - Làm khó dễ

Hóa yêu tầng 3 viên mãn!

[Kỹ năng bộc phát: Tai Họa Huyết Quang (Cấp 4)]

[Tai Họa Huyết Quang: đối mặt với kẻ địch cùng cấp, chỉ cần ngươi có thể đánh đối phương ra máu thì ngươi nhất định có thể giết chết đối phương.]

Khóe miệng Phương Tri Hành không khỏi nhếch lên.

Cậu đi vào Lục Hư tông ba ngày!

Chỉ là ba ngày ngắn ngủi mà thôi!

Cậu chẳng những tăng Thiên La Hoá Huyết Công tầng thứ ba lên, còn nắm giữ 4 môn công pháp Hoá Yêu khác.

Hơn nữa, 5 môn công pháp này toàn bộ đều đạt tới Hóa Yêu tầng 3!

“Trong tất cả cao thủ Cửu Ngưu cảnh hậu kỳ, thử hỏi ai có nội tình sâu dày hơn ta?”

Phương Tri Hành có cảm giác, cho dù cậu đối mặt với Cửu Ngưu cảnh hậu kỳ của 4 đại môn phiệt, cũng có thực lực vặn cổ tay.

“Há há, ta còn có thể tiếp tục tăng lên!”

Phương Tri Hành quét mắt giao diện hệ thống.

Lúc này, đã tải ra điều kiện bốn môn võ công Hóa Yêu Ngọc Lân Phá trở thành max cấp.

Cậu ngồi xuống trước bàn, nhanh chóng viết một phần danh sách.

“Lão tông chủ!”

Phương Tri Hành thổi khô mực nước, gọi.

Sau một lúc lâu, Phạm Chính Luân không hiện thân.

Phương Tri Hành lại gọi hai tiếng, lúc này có một thanh niên áo trắng chạy tới.

Chính là người 3 ngày trước thiếu chút nữa bị cự binh giết chết!

“Tổ sư thúc, có khách quý đến cửa, tông chủ đi tiếp khách rồi.”

Thanh niên áo trắng đáp lời.

Phương Tri Hành hiểu rõ, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Thanh niên áo trắng liền nói: “Đệ tử An Tam Thọ, là chân truyền của Hùng Kính Tâm trưởng lão.”

Phương Tri Hành gật đầu, hỏi: “Khách quý gì?”

An Tam Thọ trả lời: “Đệ tử không biết, dường như có hai vị khách đến, vẻ mặt sư phụ ta nghiêm trọng, dặn dò ta đợi ở trong phòng, tuyệt đối đừng đi ra ngoài.”

Phương Tri Hành ồ một tiếng, thu hồi danh sách, đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu, cậu đi tới ngoài một đại điện.

Tấm biển nằm ngang trên đầu viết ba chữ “lầu đón khách”.

Nơi này là chỗ Lục Hư tông chuyên môn tiếp đãi khách khứa.

Phương Tri Hành đi vào từ cửa hông, quét mắt trong phòng khách to lớn.

Lúc này Phạm Chính Luân đang ngồi ở chủ vị, có hai người một trái một phải đứng bên cạnh ông ta.

Phương Tri Hành hơi có ấn tượng về bọn họ, hai người là trưởng lão Cửu Ngưu cảnh hậu kỳ.

Dưới bậc thang hai bên đều có người ngồi.

Bên tay trái có hơn 20 người, mặc áo gấm màu trắng thống nhất.

Bên tay phải chỉ có 5 người, toàn bộ mặc khôi giáp rực rỡ.

Người dẫn đầu thản nhiên ngồi, không nhanh không chậm uống trà, dáng của người này bình thường, vừa nhìn không có gì đặc biệt.

Nhưng phía sau hắn lại có cự binh cao hơn 4 5m đang đứng, cảm giác vô cùng áp bách.

Lúc này, thủ lĩnh của cự binh không nói một lời.

Nhưng người áo trắng bên kia cũng khí thế hừng hực, hùng hổ doạ người.

“Phạm tông chủ, nhớ năm đó đời 4 của Lục Hư tông ngươi quỷ dị đa đoan, trù tính lừa gạt đời 8 ‘Phong Hải môn’ ta so tài, thắng được công pháp truyền thừa <Đại Tự Tại Kiếm Quyết> của bổn phái, ngươi có nhận chuyện này không?”

Một người trung niên áo trắng, dáng vẻ hơn 50 tuổi đập bàn nói.

Phạm Chính Luân không mừng không giận, thản nhiên nói: “Mọi người đều biết chuyện năm đó, Phong Hải môn của ngươi ý đồ chiếm Cấm Khu Chước Viêm trước, nhiều lần xâm chiếm Lục Hư tông ta, sau khi liên tiếp gặp phải thất bại, đời 8 của nhà ngươi liền hẹn chiến với tông chủ đời 4 của ta, song phương đã đưa ra cá cược.

Nếu đời 4 thua thì chắp tay nhường cho Cấm Khu Chước Viêm, nhưng nếu đời 8 nhà ngươi thua thì dâng lên <Đại Tự Tại Kiếm Quyết>, hơn nữa trong 500 năm không được tự tiện tiến vào hẻm núi Chước Viêm.”

Phạm Chính Luân nói năng có khí phách, nhìn người trung niên áo trắng quát lớn: “Du Bất Thọ, kỳ hạn 500 năm chưa đến, ngươi đã không mời từ đến, là bắt nạt Lục Hư tông ta không người nối nghiệp hả?”

Du Bất Thọ cười lạnh nói: “Hừ, ai chẳng biết đời 4 nhà ngươi trong lúc cá cược đã động não, tạo ra rất nhiều điều kiện có lợi cho hắn, lúc này mới đánh thắng đời 8 nhà ta.

Hôm nay Du mỗ không mời tự đến chính là muốn cược một trận nữa với Lục Hư tông ngươi.

Phong Hải môn mất đi, ta nhất định phải lấy lại!”

Phạm Chính Luân cười ha hả, đột nhiên cầm lấy khăn tay che miệng lại, ho khan, sau đó ông ta miễn cưỡng nhịn xuống, lạnh nhạt nói: “Phong Hải môn của ngươi ngoan ngoãn nhiều năm như vậy, hôm nay lấy đâu ra dũng khí dám nhắc lại chuyện xưa?”

Lúc nói chuyện, ông ta cố ý vô tình nhìn nam nhân khôi giáp bên tay phải.

“Phạm tông chủ, ngươi nhìn ta làm gì?”

Thủ lĩnh cự binh phía sau lưng tựa vào ghế, gác chân này lên chân kia, thong dong nói: “Ba ngày trước có 5 cự binh lúc tuần tra trên địa bàn Lục Hư tông ngươi đột nhiên mất hành tung, sống không thấy người chết không thấy xác, Lư Huyền Tích ta là tổng binh Cự Binh, đặc biệt đến điều tra thử, tin rằng ngươi sẽ phối hợp đúng không?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0