Chương 660 - Làm khó dễ (2)
Hai mắt Phạm Chính Luân ngưng đọng, im lặng một lát rồi đột nhiên đập cái bàn, tức giận nói: “5 cự binh gì? Tốt xấu gì Lư gia ngươi là một trong 4 đại môn phiệt, vì tạo niềm vui cho thế tử điện hạ, lần nữa quấy rầy Lục Hư tông ta.
Hừ, hôm nay là lấy cớ này, ngày mai lại là cớ kia, hay là Lư Huyền Tích ngươi cảm thấy Lục Hư tông ta dễ ức hiếp quá?”
Lư Huyền Tích không hề tức giận, buông chén trà, giọng điệu bình thản chân thật đáng tin nói: “Phạm tông chủ kích động như vậy làm gì, Lư Huyền Tích ta chỉ là đang chấp hành công vụ mà thôi.”
Du Bất Thọ liền nói: “Cừ thật, không ngờ Lục Hư tông to gan lớn mật, dám giết hại 5 cự binh? Đây chính là tội diệt môn!”
Phạm Chính Luân quát Du Bất Thọ, giận dữ nói: “Họ Du kia, ngươi bớt cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người ở đây đi.”
Du Bất Thọ đứng lên lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm, ta chỉ có hai điều kiện, thứ nhất lập tức trả lại Đại Tự Tại Kiếm Quyết.
Thứ hai, Phạm Chính Luân ngươi đại diện Lục Hư tông, đi đến trước mộ phần đời 8 nhà ta dập đầu 100 cái, xem như nhận lỗi việc năm đó.”
Phạm Chính Luân xắn tay áo lên, run giọng nói: “Du Bất Thọ, Phong Hải môn ngươi làm trái với cá cược, phá hủy quy củ giang hồ, cho dù ta giết chết ngươi, người khác cũng sẽ không nói thêm gì.”
Du Bất Thọ giơ lên trường kiếm ngang trước ngực, gấp gáp nói: “Ngươi thử xem.”
Hắn biết tuổi tác Phạm Chính Luân đã cao, bách bệnh quấn thân, mặc dù hôm nay hắn không đánh thắng được Phạm Chính Luân, cũng có thể tăng lên bệnh tình của ông ta khiến ông ta sớm xuống mồ một chút.
Vị trưởng lão bên trái Phạm Chính Luân tiến lên trước một bước, nghiêm mặt chắp tay nói: “Du môn chủ, Hoàng mỗ nghe nói ngài cũng say mê kiếm pháp, đã sớm muốn tìm ngài chỉ giáo một chút.”
“Hoàng Nhất Hạc, ngươi cũng xứng khiêu chiến với môn chủ nhà ta.”
Một người trung niên bên cạnh Du Bất Thọ lập tức đi ra, hét lên: “Tại hạ Phương Đình Lương, đã sớm muốn lĩnh giáo Lục Hư Kiếm Khí của Lục Hư tông, xin chỉ giáo.”
Sắc mặt Hoàng Nhất Hạc trầm xuống, cười lạnh nói: “Phương Đình Lương, ta biết ngươi, nghe nói ngươi vốn là nô tài của La gia, bởi vì quá vô năng, nhiều lần hỏng việc, bị đuổi ra ngoài, lúc này mới đến nhờ cậy Phong Hải môn, đúng không?”
Phương Đình Lương bị vạch vết sẹo, giận tím mặt quát: “Bớt ở đây bịa đặt về Phương mỗ, chúng ta vẫn nên dùng kiếm nói chuyện đi.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng cheng cheng vang lên!
Phương Đình Lương rút kiếm ra khỏi vỏ, cả người hắn chấn động, kiếm khí bùng nổ, mái tóc dài dựng thẳng lên.
Chỉ một thoáng, trong đại sảnh gió nổi mây phun, kiếm khí mênh mông cuồn cuộn, chén trà và cái bàn cạch cạch vang không ngừng.
Hoàng Nhất Hạc hít sâu, xua tay nói: “Nơi này không thi triển được quyền cước, chúng ta ra ngoài đánh!”
Hai người đồng thời nhảy ra bên ngoài.
Đám người Phạm Chính Luân, Du Bất Thọ, Lư Huyền Tích dường như đồng thời đứng lên, bước nhanh ra bên ngoài.
Phương Tri Hành thấy vậy, di chuyển bước chân, lặng yên đi tới bên cạnh Phạm Chính Luân.
Bên ngoài có một quảng trường trống trải, cát trải trên nền đất.
Hoàng Nhất Hạc đáp xuống đất chợt rút kiếm ra khỏi vỏ, thân hình chấn động, bốn luồng khí tức bắn ra.
Phương Đình Lương cũng dùng kiếm, nhưng là một loại kiếm pháp hoàn toàn khác tên là <Đoạn Không Phá Lãng>.
Tên như ý nghĩa, môn kiếm quyết này sở hữu uy chặt đứt hư không phá vỡ sóng lớn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đồng thời xuất kiếm.
Khí tức Hoàng Nhất Hạc khoá chặt Phương Đình Lương, 4 luồng khí tức lao qua.
Phương Đình Lương cầm kiếm chỉ mặt đất, vung kiếm quanh người, nơi mũi kiếm đi qua cắt ra một hình tròn gần như hoàn mỹ.
Chỉ một thoáng, kiếm khí màu trắng đột ngột mọc lên từ mặt đất tạo thành một vòng tường bao vây.
Bốn luồng khí tức lao tới lại đụng phải kiếm khí viên mãn, nháy mắt tán loạn.
Hoàng Nhất Hạc lắp bắp kinh hãi, 4 luồng khí tức của ông lại bị vòng tròn kiếm khí ngăn cản ở bên ngoài, không thể thẩm thấu chút nào.
Phương Đình Lương nhe răng cười ha ha, đứng trong vòng tròn, kiếm khí bùng nổ, từng luồng kiếm khí màu trắng hình cung bắn ra.
Da đầu Hoàng Nhất Hạc run lên, rất nhanh bắt đầu di chuyển, càng không ngừng phóng xuất ra kiếm khí ứng đối.
Hai mắt Phạm Chính Luân híp lại, liếc Du Bất Thọ, cắn răng nói: “Khó trách ngươi lại thu Phương Đình Lương vào dưới trướng, hoá ra là bởi vì kiếm pháp của hắn có hiệu quả khắc chế Lục Hư Phù Sinh kiếm.”
“Ha ha ha ~”
Du Bất Thọ nhất thời ngửa đầu cười to, đắc ý nói: “Phong Hải môn ta vì để rửa nhục, chịu nhục, giấu tài, vì ngày này chuẩn bị rất nhiều năm.
Nói thật cho ngươi biết, Phương Đình Lương không phải bị La gia đuổi ra, hắn là bị ta dùng số tiền lớn mời tới chính là vì đối phó Lục Hư Phù Sinh kiếm.”
Hoàng Nhất Hạc nghe vậy, chân mày nhất thời nhíu chặt, trong lòng áp lực như núi.
Kiếm khí của ông không đủ lực sắc bén, bốn luồng khí tức lại công cốc, khiến ông chỉ có thể bị ép phòng ngự, bị đánh.