Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 673 - Chương 674 - Trôi Chảy

Chương 674 - Trôi chảy
Chương 674 - Trôi chảy

Phương Tri Hành vội vàng nhìn sang chỗ khác, hỏi rằng: "Nữ nhân trong nhà là ai?

Nam đồng mặt không cảm xúc nói: "Không biết, cô ta vẫn luôn sống ở đó, nhưng chưa từng có người nào nhìn thấy cô ta trông như thế nào."

Phương Tri Hành sững người, ngạc nhiên hỏi: "Không thể nào, chẳng lẽ không có ai vào căn nhà tranh đó xem à?"

Nam đồng lạnh lùng nói: "Người vào thì không ít, nhưng chưa có người nào sống sót đi ra ngoài."

Phương Tri Hành chợt ngừng thở, cậu càng cảm thấy khó hiểu.

Sau đó, hai người rẽ vào một con đường mòn nhỏ, lần này bọn họ đi thẳng một mạch đến trước một gò đất nhô lên.

Phương Tri Hành nhìn kỹ, liền nhận ra gò đất đó rõ ràng chính là một ngôi mộ.

Bia mộ trước mộ đã nghiêng đổ, có một chiếc đèn lồng được treo trên đó.

Có một khe hở được mở ra trong ngôi mộ, để lộ một bậc thang đi xuống.

Nam đồng ngồi xổm xuống, giơ tay ra chụp, nắm lấy một sợi dây nhỏ rồi lắc vài cái.

Đinh đang đang~

Ngay sau đó, một tràng tiếng chuông vang lên từ chỗ sâu trong mộ địa.

"Ai đó?"

Một giọng nói lạnh lùng vọng lên từ dưới lòng đất, giống như một con quỷ đang gào thét.

Nam đồng mở miệng nói: "Vương sư huynh, đệ là Đỗ Linh, phụng mệnh của Đỗ trưởng lão đến đây thu hồi quyền sử dụng Âm Sát Động số sáu của huynh."

"Cái gì?!"

Người dưới lòng đất nổi giận đùng đùng, vù vù vù, một luồng gió âm u đáng sợ thổi ra từ dưới chân cầu thang.

Đồng Nam vô ý thức lùi về phía sau, đèn lồng trong tay lay động kịch liệt.

Phương Tri Hành đứng tại chỗ, tay áo bồng bềnh, bay phất phới.

Một giây sau!

Gió lạnh rít gào, một bóng dáng khôi ngô nhanh chóng chạy đi.

Bàn tay lớn vồ đến!

Bóp lấy cổ của Đồng Nam!

Đồng Nam kêu lên đau đớn, bị nhấc lên giữa không trung, 2 chân đạp loạn.

"Lặp lại lời của ngươi lần nữa đi!"

Nam tử khôi ngô tóc tai bù xù đầy mỡ trơn ướt, hốc mắt hãm sâu, làn da khô cằn, không có tia máu nào cả.

Giọng nói của hắn cũng khàn khàn, cho người ta cảm giác như trong miệng ngậm cát vậy.

Trên thân hắn dày đặc khí lạnh, hiện ra từng tia khí trắng.

Chợt nhìn, tên nhãi này giống như là xác khô bò ra từ trong mộ, không có khí tức của người sống.

Đồng Nam bị cậu bóp chặt yết hầu, sắc mặt đau đớn nhưng không có bất kỳ sợ hãi nào, trái lại còn lạnh lùng nói: "Vương Kim Hùng, Đỗ trưởng lão bảo ngươi cút, không hiểu à?"

Nam tử khôi ngô nghe vậy thì ngây ra, đột nhiên chú ý đến Phương Tri Hành bên cạnh, hất tay, ném Đồng Nam ra ngoài.

Ầm!

Đồng Nam đụng lên trên bia mộ, bắn ngược trở về, ngã gục.

Nam tử khôi ngô quan sát Phương Tri Hành, ngạc nhiên nghi ngờ, hỏi: "Ngươi là ai?"

Phương Tri Hành bình tĩnh trả lời: "Tại hạ là khách khanh Lục Hư tông, Phương Tri Hành."

"Lục Hư tông?"

Nam tử khôi ngô lạnh lùng nhíu mày, quát lên hỏi: "Người của Lục Hư tông chạy đến Cấm Khu của Cực Âm tông ta làm gì?"

Phương Tri Hành thản nhiên nói: "Điều này không liên quan đến ngươi."

"To gan!"

Nam tử khôi ngô vươn tay ra.

Tay phải lượn lờ khí trắng khô héo, huyết quản thô to dị thường giống như cánh tay của người lớn tuổi vậy.

Bàn tay khô khốc chộp về phía yết hầu của Phương Tri Hành với tốc độ cực nhanh.

Phương Tri Hành chẳng thèm ngó tới, đợt nhiên giơ chân lên điểm về phía trước.

Bịch!

Nam tử khôi ngô bay ngược ra ngoài, trước ngực có thêm một vết chân.

Sau một khắc, hắn ngã ầm trên mặt đất, trượt xa mười mấy mét, lại đụng lên cây lớn mới dừng lại.

"Ọc!"

Nam tử khôi ngô lật người, đột nhiên há miệng phun ra ngụm máu sền sệt, một lúc lâu sau mới chậm rãi tỉnh táo lại.

"Hừ, chỉ là một Ngũ Cầm cảnh cũng dám táo bạo đến vậy?"

Trên mặt của Phương Tri Hành lộ ra vẻ khinh thường, chuyển sang Đồng Nam, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Đồng Nam bò dậy, phủi bụi trên người, lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, ngươi vào trong đi, hiện tại ngươi cứ sử dụng động Âm Sát, 3 ngày sau ta sẽ đến đón ngươi."

"Được, đa tạ."

Phương Tri Hành móc ra một tờ kim phiếu đưa cho Đồng Nam.

Đồng Nam chần chờ rồi lặng lẽ nhận kim phiếu, xách theo đèn lồng trở về bằng đường cũ.

Không lâu sau, nam tử khôi ngô bò dậy, che ngực, vẻ mặt đầy đau đớn, cúi đầu, bước nhanh rời đi, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

Phương Tri Hành tự bước xuống bậc thang, tiến vào khoảng hơn 50 mét mới đến điểm cuối.

Quả nhiên phía dưới là một mộ thất.

Quy mô của mộ thất rất lớn, lớn như sân bóng rổ vậy.

Trên mặt đất toàn là xương cốt của nhân loại, phủ dày mấy tầng.

Cứ như người chết ở nơi này không có 8000, cũng có 5000.

Sau khi Phương Tri Hành tiến vào mộ thất, cảm giác đầu tiên không phải là khiếp người mà là rét lạnh.

Nhiệt độ ở nơi này rất thấp, khoảng âm 20 độ, khiến hàng lông mày của cậu nhanh chóng ngưng kết một lớp sương.

Cậu phóng mắt nhìn đi, ở vị trí trung tâm xương cốt bao bọc thình lình có một quan tài xương trắng.

Quan tài xương trắng cũng là do xương cốt của nhân loại hợp lại mà thành, nhưng lại không có nắp.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0