Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 676 - Chương 677 - Tử Linh

Chương 677 - Tử linh
Chương 677 - Tử linh

Nhưng khoảnh khắc cậu chuyển mắt, xoay mạnh người lại.

"Chậc?"

Cả người của Phương Tri Hành căng thẳng, vừa nãy quét mắt nhìn qua hình như đã nhìn thấy đầu lâu hơi động đậy.

"Bộ xương khô có thể động đậy à?"

Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, nắm lấy chiếc lá rụng, ném ra ngoài.

Từng chiếc lá rụng khô héo cợt kéo thẳng hóa thành ám khí bao bọc sức mạnh khiếp người tập kích về phía bộ xương khô.

Bịch bịch bịch!

Lá rụng như kiếm đâm lên trên thân của bộ xương khô, âm thanh mãnh liệt như kim loại tấn công, tia lửa văng khắp nơi.

"Xương cốt cứng ghê!" Phương Tri Hành nhíu mày lại, hơi kinh ngạc.

Tuy vừa nãy cậu chỉ dùng 10 vạn cân sức mạnh ném ra lá rụng, nhưng sức công kích lại không yếu, đủ để khiến một Ngũ Cầm cảnh luống cuống tay chân.

Di cốt của người thường chết tất nhiên sẽ đứt đoạn toàn thân, hóa thành cặn bã dưới sự công kích của lá rụng.

Nhưng bộ xương khô này cứng rắn dị thường, lá rụng đánh lên trên thân nó chỉ để lại vết trắng nhàn nhạt.

Một giây sau!

Bộ xương khô nghiêng mạnh đầu, 2 hốc mắt trống rỗng, đột nhiên chuyển hướng về phía Phương Tri Hành.

Đồng tử của Phương Tri Hành co rụt lại, cảm giác như bản thân bị tầm mắt lợi hại mà rét lạnh nhìn chằm.

Sau đó, bộ xương khô chậm rãi đứng lên, động tác trôi chảy giống như một võ giả huấn luyện nghiêm chỉnh.

Nó nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, đột nhiên nói tiếng người: "Tại sao ngươi lại muốn quấy rầy ta yên giấc?"

Phương Tri Hành nghe vậy, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng đặc sắc.

Hay lắm!

Bộ xương khô lại có thể mở miệng nói chuyện?

Phương Tri Hành hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"

Bộ xương khô nói: "Sinh lão bệnh tử, số mệnh con người, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là ta chết đi, nhưng ngươi vẫn còn sống?"

Nó bước từng bước về phía Phương Tri Hành, càng đi càng nhanh, miệng hét lớn: "Không ai có thể quấy rầy người chết yên giấc."

Đến gần, móng vuốt xương trắng chộp về phía trước.

Chỉ một thoáng, lượng lớn khí tức màu trắng phun ra từ lòng bàn tay của nó.

Khí tức màu trắng ngưng tụ thành một chùm, khuếch tán ra xung quanh, cuốn lấy hàn ý khiếp người.

Bóng dáng của Phương Tri Hành nhoáng lên, cấp tốc lùi lại.

Chỉ thấy chỗ mà khí tức màu trắng xẹt qua, ngưng kết thành một bức tường băng, nhấc lên lá rụng và bụi bặm, bị kết đông ở giữa không trung.

"Ồ, đây là Sát Âm Chi Khí đúng không."

Phương Tri Hành chớp mắt, tấm tắc nói: "Không ngờ một bộ xương khô cũng biết võ công!"

Cậu điểm mũi chân, nhanh chóng lướt thân lao ra, lấn đến gần bên phải của bộ xương khô.

Cậu nắm bảo đao Đồ Long trong tay, chém ra!

Soạt!

Lưỡi đao xẹt qua cổ của bộ xương khô khiến chiếc đầu lâu cực lớn bay đi.

Đầu lâu rơi xuống đất, lăn cuồn cuộn về phía trước.

Phương Tri Hành đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại.

Nửa thân dưới của bộ xương khô vẫn có thể động đậy, đang chạy về phía đầu lâu của nó, hai cánh tay vươn về phía trước, rõ ràng là muốn nhặt đầu lên, gắn lên lần nữa.

"Hừ!" Phương Tri Hành đâu tha cho nó được, cậu giơ chân lên chà đạp!

Bịch!

Đầu lâu trong nháy mắt bị phá tan, chia năm xẻ bảy.

Nửa thân dưới của bộ xương khô chạy mấy bước thì ngã xuống, té trên mặt đất.

Rầm rầm rầm!

Khung xương rơi lả tả, hoàn toàn không còn động tĩnh.

Phương Tri Hành ngửi thấy một luồng khí tức mục nát đậm đặc tràn ngập ra từ trên thân của bộ xương khô rơi lả tả.

"Trò này được xem là gì chứ, sinh vật tử linh à?"

Phương Tri Hành chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Cấm Khu Cực Âm đúng là vượt quá mức bình thường.

Ngay lúc cậu miên man bất định thì bốn phía đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Phương Tri Hành giật mình, nhấc chân kiễng đèn lồng, đá cao lên.

Đèn lồng treo ở trên cành cây, chiếu sáng xung quanh.

Phương Tri Hành nhìn quanh, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Từng bộ xương khô đang tụ lại từ bốn phương tám hướng, vây quanh cậu.

Bộ xương khô nhiều vô số, số lượng nhiều đến khó đánh giá được.

Bọn nó tiến lại gần, đồng thanh lên:

"Người quấy rầy bọn ta yên giấc không chết tử tế được!"

Sắc mặt của Phương Tri Hành âm trầm, cậu nhấc bảo đao Đồ Long lên giết qua đó.

Ào ào ào ào!

Mặc cho bộ xương khô cứng rắn, nhưng vẫn không địch lại sự sắc bén của bảo đao cấp 3.

Phương Tri Hành liên tiếp chém hơn 10 bộ xương khô, sau đó cậu điểm mũi chân, bật khỏi mặt đất, đáp lên trên cây.

Phán đoán đơn giản, thực lực của những bộ xương khô này từ Nhất Cầm cảnh đến Ngũ Cầm cảnh.

Phương Tri Hành có thể dễ dàng giết chết bọn nó.

Vấn đề là số lượng của bọn nó quá nhiều.

Hơn nữa, bộ xương khô còn không có máu thịt.

Phương Tri Hành chưa bao giờ e ngại, cậu giết càng nhiều thì càng mạnh.

Nhưng khi đối mặt với những bộ xương khô cổ quái này, đã hoàn toàn đánh mất ưu thế lớn nhất của cậu.

Thời gian lâu dài chỉ sẽ hao tổn từng chút một.

Càng quan trọng hơn là bộ xương khô thuộc về sinh vật tử linh, điều này có nghĩa là rất khó giết chết bọn nó.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0