Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 675 - Chương 676 - Trôi Chảy (3)

Chương 676 - Trôi chảy (3)
Chương 676 - Trôi chảy (3)

Phương Tri Hành hít sâu, tâm trạng không khỏi kích động.

Cùng nhau đi tới, cẩn thận.

Lúc này, cuối cùng cũng có được tí hy vọng.

Phương Tri Hành bò ra khỏi quan tài xương trắng, thong dong bước ra bên ngoài.

Vừa nhìn, thấy bên ngoài vắng vẻ tĩnh mịch, cỏ mộ đung đưa không ngừng ở trong gió.

Đồng Nam vẫn chưa đến.

Phương Tri Hành cũng không vội, cậu đứng trước bia mộ kiên nhẫn chờ đợi.

Vù vù!

Không bao lâu sau, một cơn gió lạnh thổi đến, thổi qua phần mộ này, nhấc lên bụi mù mông lung.

Xa xa xuất hiện một ngọn đèn đang dần đi đến.

Phương Tri Hành nhìn chăm chú, người đến là Đồng Nam.

Hắn xách theo đèn lồng, vẫn là khuôn mặt chết, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Phương Tri Hành cười nói: "Đồng Nam, ngươi đến rồi."

Đồng Nam không nói gì, chỉ xoay người đi về.

Phương Tri Hành cũng không để ý, tự đi theo.

Bọn họ xuyên thẳng qua rừng cây, bất giác đã đi khoảng nửa canh giờ.

Phương Tri Hành nhìn xung quanh mình, nhìn kỹ thì chân mày hơi nhíu lại, cậu dừng bước hỏi: "Đồng Nam, lần trước chúng ta chưa đi qua nơi này?"

Đồng Nam vẫn không mở miệng, bước chân cứng ngắc đi lên phía trước.

Phương Tri Hành đuổi lên, chắn ngay trước mặt Đồng Nam, quát lên: "Ngươi là ai?"

Đồng Nam hốt hoảng lùi về phía sau, đặt mông lên mặt đất, đèn lồng cũng rơi xuống.

Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, bóp lấy cổ của Đồng Nam, kiểm tra tỉ mỉ rồi vươn tay vuốt mặt của hắn.

Lập tức, da mặt của Đồng Nam xuất hiện nếp gấp.

Phương Tri Hành giật mình, lột lớp da mặt đó xuống, để lộ ra một khuôn mặt xa lạ.

Mặt mũi của thiếu niên này có 7 8 phần tương tự với Đồng Nam, cộng thêm mặt nạ da người trên khuôn mặt sau khi ngụy trang thành Đồng Nam thì độ tương tự cực cao.

Phương Tri Hành hết lần này tới lần khác chưa quen thuộc Đồng Nam nên không phát giác ra dị thường ngay từ lúc đầu.

Cậu tức giận nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Thiếu niên xa lạ mở miệng kêu “ô ô” không ngừng.

Phương Tri Hành nhìn vào trong miệng của hắn, hô hấp không khỏi ngừng lại.

Không có đầu lưỡi!

Đầu lưỡi của thiếu niên xa lạ bị người ta cắt bỏ rồi!

Phương Tri Hành buông hắn ra, trầm giọng nói: "Nghe cho kỹ, nếu ngươi muốn sống thì hãy dẫn ta ra khỏi Cấm Khu, hiểu chưa?"

"A ô ô!"

Thiếu niên xa lạ giơ 2 tay lên, khua tay múa chân, đột nhiên ngã trên mặt đất, co quắp kịch liệt.

Mũi của hắn chảy ra máu, máu chảy như suối.

"Ọc!"

Hắn phun ra một ngụm máu, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm xuống.

Khóe miệng của Phương Tri Hành co giật.

Thiếu niên xa lạ đã bị hạ độc, đến lúc này vừa hay phát độc bỏ mình.

Phương Tri Hành đứng lên, nhìn quanh bốn phương tám hướng.

Mọi thứ quanh mình đều là tối tăm mờ mịt, trông không xa lắm.

Cậu nhặt đèn lồng lên, điểm mũi chân, nhảy lên một cái cây lớn.

Phương Tri Hành giơ đèn lồng lên chiếu ra xung quanh, đèn lồng lắc lư qua lại, hy vọng có người chú ý đến.

Nhưng đợi một lúc đều không ai xuất hiện.

"Xem ra chỉ có thể tự trở về thôi."

Phương Tri Hành nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại tuyến đường mà cậu và thiếu niên xa lạ đã đi qua.

Sau đó cậu nhanh chóng dập tắt suy nghĩ này.

2 người họ đi nửa tiếng, vòng vo ở trong rừng cây, tuyến đường quá phức tạp.

Dù là như thế, Phương Tri Hành vẫn hạ quyết tâm phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Có người sắp xếp thiếu niên xa lạ cải trang thành Đồng Nam, dẫn dắt cậu đến nơi này, không biết là có mưu đồ gì.

Nhưng mặc kệ thế nào, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Nếu không, không cần phải cắt bỏ đầu lưỡi của thiếu niên xa lạ, còn hạ độc giết chết hắn.

"Nơi này không thích hợp ở lại lâu."

Phương Tri Hành đáp xuống đất, tìm đường lúc đi đến, có thể đi được bao xa thì đi bấy xa.

Nhưng vẫn chưa đi được xa...

Phương Tri Hành không khỏi nhíu chặt lông mày, dừng bước lại.

"Chậc, vừa nãy ta và thiếu niên xa lạ rõ ràng là đến từ phương hướng này mà, đường đâu rồi?"

Phương Tri Hành nhìn dưới chân toàn là lá rụng, con đường mòn lúc đến đã biến mất một cách quỷ dị.

"Là ta đi nhầm đường à?"

Hô hấp của Phương Tri Hành ngừng lại, thận trọng lùi về phía sau, dự định đi lại lần nữa.

Phù!

Đột nhiên một cơn gió lạnh mãnh liệt thổi đến.

Rừng cây lay động theo, cành lá xào xào.

Lá rụng trên mặt đất cuốn lên, bay lên giữa không trung, xoáy vào.

Bụi mù cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi khiến Phương Tri Hành phải nheo mắt lại.

Đợi cơn gió này qua đi thì cậu cảm giác hàn ý xung quanh nhanh chóng dâng lên, hơi trong miệng biến thành màu trắng, trên y phục và lông mi cấp tốc ngưng đọng thành một tầng băng sương.

Phương Tri Hành nghi ngờ, ma xui quỷ khiến nghiêng đầu nhìn về phía phía bên phải thì thấy có một bộ xương khô trắng.

Đó là hài cốt của nhân loại, xương cốt cường tráng thô to, cao ít nhất khoảng 2 mét.

Phương Tri Hành liếc nhìn bộ xương khô, trái lại không quá để ý.

Dù sao, sau khi cậu đi đến Cấm Khu Cực Âm đã nhìn thấy rất nhiều xương trắng, sớm chết lặng rồi.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0